Làn ánh sáng nhợt nhạt của mặt trời lặn chiếu xuyên qua bức rèm. Năm giờ
kém năm. Phải về bệnh viện ngay.
- Thôi em đi nhé.
... Ngòai đường, một ngọn gió lạnh thấm sâu vào da thịt. Nôrikô không để
ý, thong thả đi về phía trạm xe điện. Tiếng gót giầy của cô vang dội trên
đường phố vắng. Cô dừng lại nhìn lên tòa nhà Naôê ở, rồi rảo bước đi
nhanh hơn.
Nhưng linh cảm mơ hồ, những ước mơ không rõ nét quay cuồng trong tâm
trí, và trí tưởng tượng lôi cuốn cô đi xa, xa mãi. "Nếu mình đẻ được một
đứa con ... Nó nhất định sẽ giống Naôê - cao, đẹp, cũng trầm lặng, cứng
cỏi, cương quyết. Thế rồi..."
Nhưng đến đây những ước mơ của Nôrikô đứt đọan. Cô không sao hình
dung được Naôê trong vai một người chồng.
Ngày hôm sau Naôê đến làm việc như đã hứa. Thật ra thì mãi đến quá mười
một giờ, gần sát giờ ăn trưa ông mới đến.
Ông mới vắng mặt có ba ngày, mà ai nấy đều phải kinh ngạc nhận ra rằng
ông đã gầy đi một cách khủng khiếp.
Kôbasi đang khám bệnh nhân, nhưng nghe nói Naôê đến, anh tuyên bố nghỉ
giải lao. Nhưng Naôê không đến phòng khám vội, mà lại đi thẳng lên các
phòng nằm. Ông đagn khám cụ Isikura thì một cô y tá từ tầng một chạy lên.
- Thưa tiên sinh, các bệnh nhân đang đợi dưới kia.
- Thế Kôbasi không tiếp họ sao?
- Có ạ. Nhưng ... tiên sinh đã đến thì...
- Bảo bác sĩ Kôbasi cứ tiếp tục đi đã.
Cô y tá đi xuống.
Naôê cầm lấy cổ tay khô héo của cụ Isikura và bắt đầu đếm mạch.
- Tôi có nghe nói hôm qua cụ mệt nặng, - ông nói.
- Lão đã tưởng chết rồi, - cụ Isikura nói một cách khó nhọc, uốn lưỡi phát
ra từng tiếng một.
- Lần sau hễ thấy khó thở cụ phải gọi bác sĩ ngay.
- No... đột ngột... quá...
- Thế hôm nay thì sao ạ? Ổn cả rồi chứ ạ?