- Ôi, bốn rưỡi rồi!
Mặc áo quần thật nhanh, Nôrikô đến cạnh Naôê.
- Anh chóng khỏi đi nhé. - Cô cúi xuống người anh, và một lọn tóc quăn rũ
xuống mặt anh. - Mai anh sẽ đến bệnh viện chứ?
- Sẽ đến.
- Nói lại với bà Ghyôđa như thế nhé?
- Ừ.
- Anh phải ăn cái gì đi.
- Không muốn ăn.
- Có lẽ em đi nấu cái gì nhé?
- Thôi. Khi nào đói tôi sẽ gọi điện đến tiệm ăn.
- Chính vì thế mà ốm đấy...- Nôrikô âu yếm lau mồ hôi trên trán Naôê. -
Hay anh uống tí cà-phê vậy nhé?
- Không. Tôi đã bảo là không cần gì.
- À, - Nôrikô sực nhớ. - Hôm nay ở bệnh viện cụ Isikura súyt chết đấy.
- Cái gì?! - Naôê nhổm dậy.
- Ông cụ bắt đầu ngạt thở may mà cứu kịp. Bác sĩ Kôbasi đã làm hô hấp
nhân tạo, hút đờm. Còn ông cụ vừa tỉnh đã cất tiếng gọi anh... Ông cụ quí
anh lắm.
- Ông cụ nằm như thế nào ? Đầu có kê cao lên không?
- Không... Nằm giường bình thường thôi.
- Nhất thiết phải kê cao đầu lên, nếu không lại sẽ như thế nữa.
- Em không thể góp ý cho các bác sĩ được.
- Em nói là to6i nhờ em yêu cầu Kôbasi như vậy.
- Nhưng..
- Không "nhưng" gì cả. Em phải truyền đạt cho Kôbasi đúng như thế.
Nôrikô, tay đã cầm áo khác, lại ngồi xuống cạnh giường.
- Đằng nào mai anh cũng sẽ đến. Lúc bấy giờ anh nói với ông ta cũng được.
- Phải nói ngay hôm nay.
- Nhưng có thể Kôbasi về nhà mất rồi.
- Em cứ nói với bất cứ bác sĩ trực nào.
Nôrikô gật đầu, cài khuy áo khóac.