ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG - Trang 240

Nôrikô cầm lên. Một chiếc hoa tai. Một chiếc hoa tai vỏ bằng bạch kim. Nó
nằm gần phía đầu giường, cái móc cài ngửa lên phía trên. Thế ra trước đây
vẫn có một người đàn bà nào lên đây...
Nôrikô mệt mỏi ngồi xuống cạnh giường. Cô ngồi hồi lâu không cử động,
mắt nhìn đăm đăm vào chiếc hoa tai đang lấp lánh trên lòng bàn tay.
Một giờ sau Naôê tỉnh dậy. Anh mở mắt ngơ ngác nhìn Nôrikô, rồi hiểu ra
rằng đây không phải là giất mơ, từ từ ngồi dậy.
- Anh dậy rồi đấy à ?
- Vâng. - Bây giờ giọng nói nghe đã bình thường như mọi ngày - rõ và đều
đều.
- Không đau ở đâu chứ?
- Không.
- Anh có nhớ em đã đến đây như thế nào không?
Naôê ngẫm nghĩ một lát, rồi gật đầu.
- Bà Ghyôđa và bà y tá trưởng phái em đến đây. Em sẽ nói gì với họ?
Naôê đưa mắt nhìn quanh tìm thuốc lá. Nôrikô đẩy về phía ông một bao
thuốc và cái gạt tàn.
- Thế tức là anh bị cảm lạnh?
- Cảm lạnh. - Naôê nhắc lại, tay đưa một que diêm lên châm thuốc lá.
- Chỉ thế thôi à ? Vậy thì tại sao lại phải dùng thuốc phiện?
Trong khỏanh khắc gương mặt Naôê thay đổi hẳn. Nôrikô biết rõ từng nét
một trên gương mặt ấy: cô đã nhìn nó hàng ngày, nhận biết những sự thay
đổi nhỏ nhặt nhất, - nhưng bây giờ, sau một thời gian cách biệt không lâu,
cô không còn nhận ra nó được nữa: gương mặt này sao cô thấy vô cùng xa
lạ, cách vời và thù địch.
- Anh gầy đi đấy, - Nôrikô buồn rầu nhận xét, mắt không rời Naôê.
- Không việc gì phải lo.
Naôê nhìn ra cửa sổ, mắt đầy bóng tối. Rõ ràng là ông đã quên khuấy điếu
thuốc lá đi: tàn thuốc đã dài lắm rồi, nó sắp rơi xuống thảm. Nôrikô vội đưa
cái gạt tàn ra hứng.
- Em có đem thuốc lại cho anh. Thuốc cảm thật đây. Em lấy ở phòng nội
khoa. - Nôrikô đưa ra một cái gói nhỏ có đóng dấu bệnh viện Oriental.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.