ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG - Trang 249

Ritsukô ngoan ngoãn làm theo những mệnh lệnh của Naôê.
- Như thế này có đau không?
- Không, - Ritsukô thì thào rất khẽ.
- Được. - Naôê bỏ tay ra. - Đến đây thì không có gì. Bây giờ bà quay lại
đây.
Hai tay vẫn áp vào ngực, Ritsukô từ từ quay lại.
- Thế này được chưa? - Bà hỏi lại, vẻ phân vân.
Naôê đứng sát lại.
- Ông làm cái gì thế? Buông ra! ... Bỏ tôi ra... - Ritsukô thì thầm nhắc đi
nhắc lại, thậm chí cũng không hề cố tránh ra. Bà ngửa đầu ra một cách lả
lơi và hé mở đôi môi.
Naôê lạnh lùng xem xét những nếp nhăn li ti từ góc đôi mắt nhắm nghiền
tỏa ra thành hình quạt. Ritsukô dang hai tay ra. Cái xu-chiêng nãy giờ bà
vần lấy tay giữ trên ngực, bây giờ đã rơi xuống sàn. Hai tay Ritsukô mơn
trớn đôi vai và tấm lưng của Naôê.
Bỗng có tiếng chuông điện thọai giật giọng. Sau hồi chuông thứ ba Naôê
cầm máy lên.
- Xin lỗi, ở đây có bác sĩ Naôê không ạ? - Cô y tá trực hỏi.- Có một nữ
bệnh nhân đến tìm bác sĩ.
- Tôi hiểu rồi. Tôi xuống ngay.
Ritsukô đứng yên, một tay che ngực, một tay che mặt.
- Tôi phải đi.
Nhìn qua mấy ngón tay, Ritsukô thấy Naôê cầm khăn mặt lau miệng, sửa
lại cà-vát và ra khỏi phòng.
- Chào bác sĩ ! Xin lỗi là mấy hôm trước không đến được, - Đzyunkô vừa
nói, giọng như hát, vừa bỏ kính râm. Mặt cô trong thời gian nằm bệnh viện
đã tròn ra được một chút, bây giờ lại gầy đi, đôi mắt không còn trong như
dạo ấy nữa.
- Cô thấy trong người thế nào?
- Tốt ạ. Định ghé bác sĩ từ lâu mà không có thì giờ... Thôi bác sĩ đừng
mắng nhé.
- Công việc vần lút đầu lút cổ à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.