nhưng vẫn lại do Naôê chỉ định.
Nôrikô sực nhớ rằng với Uênô, Naôê cũng tự tay đến tiêm trong khi trực
đêm.
- Tôi đã hỏi bác sĩ Kôbasi. Ông ta nói rằng bệnh nhân này không mấy khi
kêu đau.
"Phải chăng câu chuyện này đã bắt đầu từ Kôbasi? Nếu vậy thì gay lắm.
Khó lòng có thể đánh lạc hướng Sêkiguchi."
Nôrikô cảm thấy một vòng vây đang khép lại xugn quanh Naôê.
- Tại sao bác sĩ Naôê thích chỉ định tiêm ma túy như vậy? - Sêkiguchi hỏi
thẳng vào mặt Nôrikô. Đôi mắt hạt chanh soi mói của bà chăm chú theo dõi
cô.
"Bà ta đã đánh hơi được cái gì hay chỉ giả vờ như thế? - Nôrikô cố hết sức
hiểu cho ra. - Chỉ cần một lời lẽ thiếu thận trọgn là Naôê sẽ bị hại."
- Chị thấy có sự vi phạm ở chổ nào?
- Gần đây, ủy ban có truyền đạt cho tôi lời nhận xét của họ. Ở bệnh viện ta
sử dụng quá nhiều các phương thuốc ma túy. Vì vậy tôi quyết định tự mình
theo dõi việc sử dụng các phương thuốc đó.
"Ra thế đấy! phải báo ngay cho Naôê biết!"
- Còn tôi muốn nói chuyện với cô là để thấy rõ thêm tình hình, - Sêkiguchi
nói thêm.
- Tôi không biết gì cả...
Dĩ nhiên Nôrikô không nói thật. Cô đã nhận thấy khoảng hai tháng trở về
đây Naôê hay chỉ định cho tiêm ma túy, và cũng đã hơi nghi rằng bản thân
ông bắt đầu nghiện. Tuy không thể nói rằng ông đã trở thành một người
nghiện hoàn toàn: suốt những buổi tối dài đằng đẳng cùng trực với nhau,
Nôrikô chưa có lần nào nhận thấy có gì khả nghi. Nhưng đó là một niềm an
ủi quá vô nghĩa.
- Có thể sinh ra những chuyện rầy ra gì không? - Cô hỏi bà y tá trưởng.
- Hiện nay thì đang yên ổn cả. Nhưng phải cố gắng dùng thật ít. Vì như cụ
Isikura chẳng hạn, yếu đến thế mà dùng nhiều ma túy thì cầm chắc cái chết.
Chính Nôrikô cũng nghĩ như vậy. Vậy ra Sêkiguchi không hề ngờ những
liều ma túy ấy biến đi đâu?