- Cái gì-ì? - Yutarô giãy nảy lên. - Sao lại có cả Naôê vào đây?
- Nếu papa không biết thì em sẽ nói.
- Nào nói đi!
- Con gái papa mê ông ta tít thò lò.
- Mikikô ấy à?
- Papa chậm hiểu quá. Em đã nói với papa từ lâu mà: ở đây có một cái gì
không ổn.
- Nhưng Naôê hơn nó đến hai mươi tuổi.
- Thì đã sao? Em đây chẳng hạn, em cũng thích những người đàn ông trạc
tuổi Naôê.
- Chắc cô cũng mết ông ta rồi chứ gì?
- Rất có thể... - Mayumi rút điếu thuốc lá trong miệng Yutarô, rít một hơi và
thở khói ra thành một cái vòng tròn.
- Thôi được... Nhưng tại sao cô lại kết luận rằng Mikikô yêu Naôê?
- Chính cô ta nói với em mà.
- Nó có quen em đâu.
- Thì có sao?
- Nó có đến đây à?
- Không. Chưa. Thế nào, kể tiếp nhé?
- Thôi đừng nhem thèm nữa.
- Thế papa có mua không nào?
- "Mua" cái gì?
- M-m-m... Cái áo lụa.
- Được-được, anh sẽ mua. Nào, có nói hay không thì bảo?!
Yutarô có cái vẻ của một con thú bị săn đuổi. Ông rút một điếu thuốc lá
khác và lại châm hút.
Mayumi nhìn ông một cách ranh mãnh.
- Có một hôm em trông thấy Naôê đi chơi với một cô gái. Hôm ấy em còn
nghĩ bụng: đẹp đôi quá! Hợp nhau đến thế là cùng... Em đoán được ngay đó
là Mikikô. Quả tình nó chẳng giống papa chút nào, nó giống mama nhiều
hơn, giống như đúc ấy. Ông anh em cũng có kể cho em nghe một vài điều.
Papa ạ, em thế chứ chuyện gì em cũng biết đấy... Thế là em lập tức gọi điện