ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG - Trang 39

vời. Có lẽ để bác sĩ gặp cô ta chăng?
- Thôi.
Câu trả lời của Naôê nghe khá thô lỗ.
- Đáng tiếc... - Ritsukô thất vọng thở dài. - Được gặp bác sĩ chắc cô ấy cũng
sẽ rất mừng.
Naôê vẫn một mực lặng thinh.
- Cô ấy tốt nghiệp trường đại học K., khoa văn học Anh. Năm nay hai mươi
sáu tuổi. Cố nhiên cái tuổi ấy... Nhưng mà xinh đẹp lắm. Trông cứ trẻ
măng. Cha cô ấy làm kiểm tra viên ở ngân hành T. Cô ta là con gái duy
nhất trong nhà, được bố mẹ cưng chiều hết mức. Khi họ phái ông bố đi làm
việc ở chi nhán Luân Đôn của nhà ngân hàn, bà mẹ ở nhà, còn cô ta đi theo
bố sang Anh, cho nên mới chưa có nơi có chốn. - Vì hơi bia, mắt Ritsukô
sáng long lanh. - Ở nước ngoài mà cô ấy chẳng kiêu chút nào. Khiêm
nhường, tế nhị... Thật đáng yêu hết chỗ nói. Tôi có quen với cô ấy: cô ấy
thỉnh thoảng vẫn ghé với con Mikikô ở nhà.
Gương mặt Naôê vẫn im lìm như một cái mặt nạ, không hể hiểu được ông
ta có nghe thấy hay không.
- Hai vợ chồng chúng tôi mấy hôm trước có bàn về việc này. Chúng tôi đều
thấy nếu hai người mà lấy nhau thì rất hợp.
Ritsukô ngước mắt lên nhìn Naôê có ý dò hỏi.
- Ông thử xem qua ảnh cô ta nhé.
- Thôi.
- Thử xem qua một chút thôi mà!
Bà đứng dậy rút ngăn kéo bàn lấy ra một cái phong bì giấy trắng.
- Cô ta đây này.
Ritsukô đưa cho Naôê một tập ảnh. Mấy bức ảnh dường như được rửa riêng
cho những chàng trai đang đi kiếm vợ: một bức chụp cô thiếu nữ mặc
kimônô, một bức khác - cũng cô ta nhưng mặc âu phục.
Cô thiếu nữ mặc kimônô đứng giữa một phong cảnh rất ăn ý với trang
phục. Cô thiếu nữ mặc áo đầm thì ngồi thoải mái trên một bãi cỏ. Cả hai
bức đều là ảnh màu. Ritsukô không hề nói ngoa: cô ta quả thật xinh đẹp và
trang nhã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.