cách đây ba năm đã thôi làm và giao cửa hiệu lại cho con trai và con dâu
quản lý. Ông cụ vào nằm viện Oriental từ cuối tháng chín, tức cách đây một
tháng. Trước đó cụ Isikura đau dạ dày nằm cả hai mươi ngày tại bện viện
của trường đại học T., nhưng về sau bỗng nhiên được xuất viện và chuyển
sang nằm ở đây.
- Ông cụ nằm sấp, rên hừ hừ...
- Có ai là người nhà ở lại với ông cụ không?
- Có cô con dâu.
Rời tập bệnh án, Nôrikô tự lự ngưới mắt nhìn trân trân lên bức tường trắng
ở trước mặt.
- Vậy bác sĩ trực hôm nay là Naôê tiên sinh? -Kaôru vừ đếm lại mấy cái
nhiệt kế trên khay y cụ vừa hỏi lại.
- Nôrikô làm thinh. Môt. lát sau cô mới buông một câu:
- Chắc hôm nay tiên sinh chả đến nữa đâu.
Kaôru ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại không đến nữa? Tiên sinh phải trực kia mà!
- Ừ thì trực chứ sao...
- Hay là tiên sinh đang ngồi ở đâu đấy trong bệnh viện?
- Không, lúc nảy vừa đi đâu rồi.
Nôrikô khó chịu ngoảnh mặt đi.
- Naôê trực kia mà. Làm sao mà có thể đi đâu được?
- Muốn biết cứ gọi điện hỏi xem - Nôrikô chỉ tay lên tấm giấy nhỏ xíu gắn
trên mặt bàn. Trên giấy có ghi vội dòng chữ: "Naôê:423-28-50".
Kaôru bỡ ngỡ nhìn lên tấm giấỵ
- Đấy là chỗ nào?
- Tiệm rượu.
- Tiệm rượu ư? Sao, ông ấy đến tiệm rượu ư?
- Thế đấy, - Nôrikô đáp xẵng, rồi lại cuối xuống tập bệnh án.
Kaôru bỏ cái nhiệt kết đang cầm sang một bên.
- Sao lại có thể như thế được?... Đang trực kia mà?
- Dĩ nhiên là không được - Nôrikô nhún vai.
- Thế thì tại sao tiên sinh lại...?