Kỉ Dĩ Ninh dụi dụi mắt, hoàn toàn tỉnh táo, sau đó đứng dậy từ trên
đùi anh.
Đường Kính vội vàng đứng lên nói:“Đêm nay ngủ ở nhà em đi, đã
muộn thế này rồi, lái xe sẽ rất mệt mỏi đấy.”
“Không cần.” Đường Dịch cầm lấy chìa khóa trên bàn, tươi cười rạng
rỡ:“Anh không quen ngủ trên giường nhà người khác……”
Đường Kính & Tiểu Miêu & Kì Hiên & Dĩ Ninh:“……”
Cuối cùng, vẫn là Thiệu Kì Hiên xuất phát từ góc độ y học mà giảng
hòa:“…… Trước khi ngủ nên vận động, sẽ có một giấc ngủ ngon! Đúng, sẽ
có một giấc ngủ ngon hơn……”
Đường Kính & Tiểu Miêu & Dĩ Ninh:“……”
Tô Tiểu Miêu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, lôi kéo Đường Dịch đi ra
ngoài, muốn anh mở cốp xe thể thao của mình ra.
Bên trong chỉ còn Đường Kính và Kỉ Dĩ Ninh.
Đường Kính tự nhiên lại có thái độ hào phóng, lấy áo khoác trên sô
pha đưa cho cô.
Kỉ Dĩ Ninh nhận lấy áo khoác,“Cảm ơn.” Đối với anh ấy, cô không chỉ
thích, mà còn biết ơn.
Đường Kính nở nụ cười nhẹ nhàng, lơ đãng hỏi một câu:“Em không
quen ngủ giường lạ đúng không?”
Cô sửng sốt, sau đó là cực kỳ tò mò:“…… Anh có biết à?”
Cô thực sự có thói quen này, từ nhỏ đã như vậy rồi, sửa mãi mà không
được. Đây cũng là một loại bệnh tâm lý thiếu cảm giác an toàn, hai năm