ĐEN TRẮNG - Trang 222

Đường Kính không nói gì thêm, giống như đây là một điều cấm kỵ,

ngay cả Đường Kính cũng kiêng dè, không dám nói chuyện nhiều.

“Lấy một ví dụ nhé,” Anh thấp giọng nói cho cô:“Đường Dịch nhảy

điệu Latin gần đây nhất là vào năm bố bọn anh bị người ta hại chết, anh ấy
nhảy cả một đêm. Ngày hôm sau đó, anh ấy liền đại mở sát giới……”

Nó là tín hiệu, là tín hiệu mở ra điểm mấu chốt của Đường Dịch. Sau

mỗi một điệu Latin, đều là máu, đều là bi thương.

Tựa như câu hát trong điệu Latin vậy, Dance me to the end of life.

……

Đường Dịch bỗng nhiên ôm eo cô, dán vào tai cô nói từng từ.

“Trước kia anh nghĩ, trên thế giới này, có thể có một người như vậy

hay không, cô ấy và anh là hai cực đối lập nhau, không hiểu thủ đoạn gì,
cũng không có vọng tưởng điều gì, cho dù toàn thế giới ầm ầm sụp đổ
trước mặt cô ấy, cô ấy vẫn không ôm oán hận gì mà tiếp tục bước đi, trong
tình cảm cũng là như vậy, không biết ngụy trang chính mình, chỉ biết bại lộ
nhược điểm, không hề biết được những điều đó làm cho những người thân
yêu của cô ấy có thể dễ dàng công hãm…… Người như vậy, giống như chỉ
tồn tại trong câu truyện cổ tích, mà đã lớn lên trong thế giới này, anh không
ôm hy vọng có thể gặp được.”

“Nhưng cuối cùng anh đã gặp được em, gặp được Kỉ Dĩ Ninh……”

Anh nở nụ cười, có loại vui sướng ở trong đó.

“Dĩ Ninh, em sẽ không trở thành người vì tham luyến mà chịu tội như

Tantalus, sẽ không vì mất đi tình yêu mà phải chết, lại càng không thể có
một ngày, em bị anh phủ định……”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.