Trở về phòng, lòng cô lặng yên như nước.
Nhịn lại nhẫn, cuối cùng vẫn không nhịn được, gọi điện thoại cho một
người.
Mặc dù là đêm khuya, giọng nói của Đường Kính ở đầu dây bên kia
vẫn ôn hòa như trước, không hề thấy cảm giác bị quấy rầy, anh có chút
không chắc chắn hỏi một câu:“Dĩ Ninh?”
“Là em.” Cô ôm điện thoại, nhịp tim rối loạn, rốt cục cũng hỏi vào vấn
đề:“Hôm nay, đối với Đường Dịch, là một ngày rất đặc biệt?”
Nếu không, làm sao có thể thấy một Đường Dịch xa lạ như vậy.
“Em không biết sao?” Đường Kính kinh ngạc hỏi lại:“Hôm nay là
ngày giỗ mẹ của anh ấy……”
Cô lập tức hiểu ra.
Khó trách, khó trách anh lại giống một người như vậy, cũng sẽ có một
mặt ôn nhu như vậy.
Thì ra, không phải anh không có tình yêu, chỉ là anh yêu quá sâu, ý
định làm cho tất cả mọi người nhìn không thấy.
Dù sao cô cũng rất thiện lương, vì thế trong lúc vô tình nhìn thấy một
mặt khác của anh đó cô đã lưu nó trong lòng, màu trắng dày đặc, giống như
ánh sáng.
Vì vậy sau đó, cô bắt đầu mơ thấy anh.
Mơ thấy khuôn mặt anh, mơ thấy tất cả mọi thứ về anh, anh là người
lạnh lùng luôn một mình chịu đựng mà không bao giờ biểu hiện ra ngoài.
Cô thật sự là ngốc, không biết bảo vệ chính mình, ở trong mơ cũng vẫn bị
thương.