ĐEN TRẮNG - Trang 30

Anh cứ im lặng cô đơn trong đêm khuya mùa đông như thế, một mình

một người ở thư phòng mà khiêu vũ, bước nhảy quyến rũ điêu luyện, cô
không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ cảm thấy giống như ảo giác.

Đúng, là ảo giác. Nhưng nếu giả sử không có ảo giác, làm sao có thể

biến mất?

Anh luôn là người lạnh lùng, tự mình bẻ gãy nghiền nát mọi thứ, lại

không ngờ, một người như vậy, cũng có những động tác nhiệt tình, cũng sẽ
có lúc ôn nhu.

Cô vẫn luôn tin tưởng, người có thể nhảy được điệu Samba là người

có thể khống chế và vận dụng tay chân linh hoạt một cách tốt nhất, nói cách
khác, có thể phóng túng và say mê cực hạn, chân chính phóng thích mình.

Cô như bị trúng tà ngốc nghếch bất động, trong đêm khuya chăm chú

nhìn người đàn ông tên Đường Dịch này. Trong thế giới của mình, trong
ánh sáng thiên la địa võng [5], đang ở ranh giới giữa thiện và ác, anh một
mình khiêu vũ. Không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng quần áo lây dính ánh
sáng mờ nhạt tăm tối, mỗi bước nhảy như vẩy ra sương mù dày đặc, cô
thấy bóng dáng cao gầy của anh nhịp nhàng chuyển động theo từng tiết tấu,
tạm ngừng và rút lui, khi lại xoay tròn nhanh đến mức dường như không
thấy điểm dừng, cứ như vậy nhảy lên một điệu Samba hoàn mỹ không hề lỡ
nhịp.

Kỉ Dĩ Ninh cảm thấy ánh mắt mình đã mờ đi.

Điệu Samba sao có thể nhảy một mình, nhất là, vào lúc này, tại đây.

Không khỏi cảm thấy, thật sự rất cô đơn.

Cuối cùng, cô lẳng lặng rời khỏi, đóng lại cửa thư phòng, không quấy

rầy thế giới của riêng anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.