Bình thường anh đều cười đến yêu diễm, nói những lời không nhanh
không chậm, nhìn cô bị anh bức ép, sau đó dùng tư thái gợi cảm dụ dỗ của
riêng mình buộc cô thừa nhận toàn bộ ôn nhu cùng toàn bộ dữ dằn của anh.
Mỗi lần cao triều, trong làn sương mù cô nhìn thấy khuôn mặt yêu
diễm của anh, cảm thấy mình không thể chống lại: Một người đàn ông
không có tình cảm, làm sao có thể có một mặt ôn nhu thế này được.
Cô không nhớ rõ ngày đó mình ngủ đi như thế nào, chỉ cảm thấy anh
bế cô thật lâu, lo lắng tay anh sẽ bị tê, nhưng cô bị anh biến thành tình trạng
kiệt sức, nhất thời tham luyến vòng ôm ấm áp của anh, cứ như vậy nặng nề
ngủ.
Nửa đêm bỗng nhiên bừng tỉnh. Sờ sang bên cạnh, anh đã không có ở
đó.
Nói không rõ cảm xúc bỗng nổi lên trong tim mình, ở chung lâu ngày
với anh cũng làm cô hiểu anh hai ba phần, trong đầu không ngừng hiện lên
bóng dáng cô đơn xoay người xuống giường của anh.
Anh là người dụ hoặc cô, dẫn cô không ngừng bước đi.
Cô đứng dậy, mặc thêm áo ngủ, rời khỏi phòng. Giật mình thấy đèn
trong thư phòng vẫn sáng, cô yên lặng đi đến đó không một tiếng động, vốn
tưởng rằng anh đang làm việc trên bàn, lại không dự đoán được, một màn
cô thấy được đó lại là chuyện khiến cô khó có thể quên trong cuộc đời.
Anh đang khiêu vũ.
Một mình.
Biệt thự này cách âm tốt đến kinh ngạc, vì thế cô lặng lẽ đẩy cửa thư
phòng ra, mới nghe thấy vũ khúc bên trong, đinh tai nhức óc.