rõ ràng mình sẽ không làm như vậy, cho nên mới có thể không hề cố kỵ hù
dọa cô.”
“……” Cô thấy thực mờ mịt:“Tôi không hiểu……”
Kì Hiên thở dài,“Nói như thế này.” Anh đổi một cách có vẻ dễ hiểu
hơn nói với cô:“Tác phong nhất quán trong mọi việc của Đường Dịch là,
không động mồm miệng mà động chân tay. Anh ấy sẽ đối phó với một
người, có thể âm thầm triển khai tất cả, mãi cho đến phút cuối cùng mới hạ
lệnh, hơn nữa người trực tiếp được nhận lệnh xuống núi sẽ không vượt qua
năm người. Trước khi ra tay Đường Dịch tuyệt đối sẽ không đánh trống
khua chiêng tuyên truyền xung quanh đâu, bởi vì như vậy là phạm vào tối
kỵ của anh ấy.”
“……”
Kì Hiên nở nụ cười, nói cho cô:“Anh ấy thích cô, Dĩ Ninh, Đường
Dịch thích nhất chính là cô. Cho nên, anh ấy có năng lực đối phó với bạn
cô thì được cái gì chứ? Cô có thể rời bỏ anh ấy, cho dù thân thể không rời
đi nhưng tâm cũng sẽ đi, đó không phải kết quả mà anh ấy muốn. Đường
Dịch là một người thông minh như vậy, có thể nhìn nhận trước mọi kết quả,
cho nên anh ấy tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”
Kỉ Dĩ Ninh im lặng nghe, cảm xúc mênh mông.
Nắm chặt góc chăn, mặt có chút đỏ, lại có chút tức giận, tóm lại tâm
tình thực phức tạp.
Cô là một cô gái thông minh, nghe một chút đã hiểu, nhưng hiểu biết
được điểm ấy cô lại càng thấy bực bội, bởi vì cô đã biết mình không đúng.
“…… Là tôi không tốt, Đường Dịch mới có thể đối với tôi như vậy, có
phải không?”