ĐEN TRẮNG - Trang 495

Sau khi Thiệu Kì Hiên biết chuyện và đến phòng ngủ nhà họ, anh

cũng chỉ biết ngây ngốc nhìn cô và Đường Dịch, không biết phải làm sao.

Cô như muốn bỏ mặc chính mình, kiên quyết không uống thuốc giảm

đau, không chịu châm cứu giảm đau, mà chỉ giữ chặt lấy Đường Dịch, nắm
chặt lấy áo sơmi của anh, giống như muốn anh đi cùng mình đến hết đoạn
đường.

Mồ hôi lạnh chảy ra khắp người cô, cả người cô tựa như bị ngâm trong

nước, khi đau đớn bất chợt ập đến không thể chống đỡ được, cô liền gọi tên
anh, rên rỉ một câu, Đường Dịch em đau quá.

Đúng, nhất định rất đau, ngay cả người ngoài như Thiệu Kì Hiên cũng

cảm thấy đau.

Đau đớn làm cho người ta không có tôn nghiêm, cô được anh ôm vào

trong ngực, nói đứt quãng không hết câu, đau đớn kịch liệt khiến cô nói rất
chậm, nhưng vẫn cứng rắn không chịu dừng lại, lăn qua lộn lại, cũng chỉ có
kia năm chữ:

“Đường Dịch thực xin lỗi.”

Thực xin lỗi, Đường Dịch.

Từ khi gặp nhau đến bây giờ, những gì thuộc về em, tất cả tất cả, anh

đều tới thừa nhận.

Cuối cùng cuối cùng, cô rốt cục không chống đỡ được cơn đau đớn tra

tấn, ngất đi trong lòng anh.

Thiệu Kì Hiên vội vàng tiến lên tách hai người đó ra, mở một hòm

thuốc ra, động tác thuần thục cắm kim truyền nước biển vào tay phải của Kỉ
Dĩ Ninh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.