ĐEN TRẮNG - Trang 494

Vội vàng làm bộ muốn bế cô lên,“Chúng ta đi bệnh viện.”

“Không đi bệnh viện……”

Kỉ Dĩ Ninh cúi người xuống che bụng dưới,“Em không cần đi vào

trong đó……”

Cô không cần đi bệnh viện. Nơi đó, cô đã đến rất nhiều lần. Ở bất cứ

đâu, cô cũng có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc của những người được làm
mẹ, cô có thể nhìn thấy những người chồng đang bế đứa trẻ mới sinh, sau
đó là hình ảnh họ hôn lên môi vợ yêu của mình, những hình ảnh đó, đều là
những điều cô không nên nghĩ đến. Trước đây cô không biết chuyện mình
có khả năng không thể có con, thấy người khác có cũng chỉ là hâm mộ,
nhưng bây giờ, cô không chịu nổi.

“Anh ở lại với em, Đường Dịch, anh ở lại với em……”

“Anh biết.” Anh gắt gao nắm tay cô,“Anh ở trong này.”

Bắt đầu từ rạng sáng hôm nay, bỗng nhiên cô thấy đau đớn. Trong thời

gian ngắn ngủi, thổi quét cả người cô.

Từ khi bị bệnh này, Kỉ Dĩ Ninh bắt đầu sợ hãi màu đỏ, rất đáng sợ,

quá chói mắt quá rực rỡ.

Hoa trong cung màu hồng hiu quạnh.

(Nguyên văn: Cung hoa tịch mịch hồng. Là một câu thơ trong bài Cố

hành cung của Vương Kiến.)

Cô đau quá, không có lần nào nghiêm trọng như lần này, đau đớn nói

không nên lời như bị kim châm, như sóng biển đánh úp lại, ý định đẩy cô
vào chỗ chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.