ĐEN TRẮNG - Trang 492

Rất sợ có một ngày, sau một đêm anh tỉnh lại, bỗng nhiên quên đi một

người tên là Kỉ Dĩ Ninh, từ nay về sau cái tên Kỉ Dĩ Ninh này sẽ đánh mất
ánh sáng đối với Đường Dịch, nó cũng chỉ giống như tất cả mọi người mà
thôi.

Quan hệ giữa người với người, luôn có một giới hạn, cọng rơm làm

gãy lưng con lạc đà, [1] trước đó cứ tích lũy thật nhiều, từng cái có thể tha
thứ, đến chung cuộc không bùng nổ thì cũng sụp đổ, không có con đường
thứ ba có thể đi.

[1] “cọng rơm làm gãy lưng con lạc đà”: Thành ngữ này xuất phát từ

Ả Rập: con lạc đà bị chồng chất một trọng lượng quá sức của nó, chỉ cần
thêm một chút xíu nữa là làm lưng lạc đà bị gãy. Ý nói đến sự giới hạn của
sức chịu đựng, không nên vượt qua điểm gãy vỡ.

Ai mà chưa từng yếu đuối? Khổ sở có thể thất vọng, bị dao cắt phải có

thể đổ máu, gió đông lạnh lẽo, Đường Dịch có thể bảo toàn cô đến ngày
nào?

Happy together, nói được thật tốt, cùng ở bên nhau tức là cùng hạnh

phúc, khi không vui thì dựa vào cái gì mà muốn Đường Dịch phải ở bên Kỉ
Dĩ Ninh?

Là cô không tốt, bị anh làm hư, càng muốn càng nhiều.

Cái gọi là không thể buông, chính là tới tay không buông và chưa tới

tay thì không thể.

Hạnh phúc hay bất hạnh, cô là người đến sau hay người đến trước.

Không có con, tất nhiên sẽ tuyệt vọng; Nhưng mất đi Đường Dịch, Kỉ

Dĩ Ninh hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.