ĐEN TRẮNG - Trang 491

Cô làm cho anh cũng trở thành người bị hại.

Có thể chuyện này không quan trọng với anh, bất đắc dĩ gặp được cô,

một người không hoàn hảo, nên anh mới phải thừa nhận kết quả này.

Cô biết tất cả người ở Đường gia đều nghe theo anh, anh nói một câu

không ai dám nói một từ không, sau đó thì sao? Cô có thể ỷ vào tình cảm
của anh đối với mình mà để anh phải thừa nhận ánh mắt khác thường của
người ngoài ư?

Cả đời Kỉ Dĩ Ninh không có con cũng không quan trọng, nhiều nhất

cũng chỉ là hối tiếc, tự thương hại mình thôi, nhưng Đường Dịch thì không
được.

Hôm nay mới tấu vang khúc nhạc dạo, ngày mai đã đi vào đoạn kết.

Sự thật khiến người ta đau lòng, nhưng cho tới bây giờ nó luôn nắm phần
thắng. Cô hiểu, cô rất hiểu.

Thế giới tình cảm cũng có bốn mùa, không thể trốn được sự thay đổi

theo mùa.

Lá cây rụng xuống, thế giới biến lạnh, tiết sương giáng qua đi sẽ lập

đông.

Từng trằn trọc trong tình yêu, đến một ngày nào đó chúng ta sẽ hiểu

được thật ra tất cả đều là chuyện không có căn cứ như thế nào.

Lý trí nói cho cô, phải cúi đầu trước sự thật, phải để anh đi, nhưng dục

vọng lại nói không.

“Đường Dịch……” Cô bật khóc, thẳng thắn thành khẩn nói với

anh:“Em không muốn ly hôn, không muốn anh có con với người khác,……
Em muốn được ở bên anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.