Từ khi sinh ra đến giờ, Kỉ Dĩ Ninh chưa bao giờ thấy có người nào đi
mua đồ ăn lại có thể ngạo mạn đến vậy, vội vàng giành lấy cái thẻ trong tay
anh, hơi hơi lúng túng nhìn về phía mấy cô gái cũng đang ngơ ngác kia giải
thích:“Xin lỗi, anh ấy hay nói đùa, hay nói đùa thôi……”
Một câu, có thể khiến cho Dịch thiếu gia đang sảng khoái nhàn hạ
phải chìm trong biển đồ ăn này.
Đường Dịch hôm nay tính tình thật không tệ, tuy rằng từ đầu tới cuối
đều mang một bộ dáng lười biếng, nhưng người bên ngoài nhìn vào chỉ
thấy anh như một quý công tử thư thái mà thôi.
Kỉ Dĩ Ninh nhìn người đàn ông trước mắt bước đi rất thong thả đang
phụ giúp một tay đẩy xe đựng đồ, lòng lương thiện lại nổi lên, không kìm
lòng được tiến đến trước mặt anh khen ngợi:“Hôm nay anh rất biết kiên
nhẫn.”
“Ừ, anh cũng cảm thấy như vậy.”
“……” Đại ca, khiêm tốn! Anh không biết thế nào là khiêm tốn à?!
Đang lúc Kỉ Dĩ Ninh lúng túng, lại nghe thấy người bên cạnh cảm
thán một câu:“Quả thực so với lúc anh ở trên giường thì phải có chút kiên
nhẫn……”
“……”
Anh bạn này, lúc mua đồ ăn trong đầu anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái
gì hả……
Hai người đẩy xe xuyên qua đám đông, một đường xô đẩy xê dịch
cuối cùng cũng đến được khu thực phẩm.