ĐEN TRẮNG - Trang 68

Đường Dịch xoay người lại nói với cô:“Muốn mua cái gì? Em thích

thì cứ lấy đi.”

“Như vậy không tốt đâu,” Kỉ Dĩ Ninh vội vàng lắc đầu:“Tờ danh sách

của Tiểu Miêu đâu? Cô ấy đã viết cả ra rồi, đương nhiên phải dựa vào đó
mà mua chứ.”

“Quan tâm đến cô ấy làm gì? Không cần để ý đến cô ấy đâu.”

Bạn Đường Dịch này có thói quen làm theo ý mình, đã sớm không để

ý đến cái người phiền hà như Tô Tiểu Miêu rồi.

Kỉ Dĩ Ninh cũng hiểu người ngoài hành tinh này, vì thế không thèm để

ý đến lời nói của anh, cô lại gần anh, lấy từ trong túi quần của anh ra tờ
danh sách Tiểu Miêu đưa.

Đường Dịch nhìn cô một cái.

Anh thấy lông mày và lông mi cô đang rung rung, mềm mại như vậy,

một chút công kích cũng không có, càng không có một chút khả năng tự
bảo vệ nào. Một Kỉ Dĩ Ninh như thế này, phương thức sống như thế, khiến
anh nhớ đến thế gian có một Giản Tịch [2], ngay cả ly hợp vui buồn hay rối
loạn đều không có.

[2] Giản Tịch: Lục Tu Tĩnh

陸修靜 (406-477), tự là Nguyên Đức, quê

ở Đông Thiên, Ngô Hưng (nay là huyện Ngô Hưng của Chiết Giang),
Trung Quốc, là một đạo sĩ, người đã thực hiện cải cách Nam Thiên Sư Đạo,
nhánh phía nam của Ngũ Đấu Mễ Đạo.

Tiểu sử

Ông là hậu duệ của thừa tướng Lục Khải của nước Ngô thời Tam

Quốc. Thuở nhỏ ông theo nghiệp Nho, nhưng hâm mộ Đạo giáo. Khi
trưởng thành ông ly gia cát ái, vào núi tu luyện. Ông là tổ sư đời thứ 7 của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.