ĐẸP TRAI LÀ SỐ 1 - Trang 220

Cổng Chu gia đại trạch, Chu Thời Uẩn đang định rời đi thì bị Chu

Chính Hiến gọi lại.

- Lần này Căng Bắc tới, anh quên đưa em ấy cái này.

Chu Chính Hiến xòe tay ra, bên trong là một viên đá quý màu xanh lục

hình giọt nước lẳng lặng nằm, óng ánh long lanh, thoạt nhìn giá trị không
nhỏ.

Viên đá quý màu xanh lục này là đồ của mẹ, trước đây bà nói sẽ

truyền nó cho con dâu, sau khi bà chết, nó rơi vào tay Chu Chính Hiến.

Chu Thời Uẩn mỉm cười, anh không cho rằng nếu Chu Chính Hiến

thật sự muốn tự đưa cho cô ấy mà có thể quên.

Nhìn vẻ mặt anh, Chu Chính Hiến biết ngay anh đang nghĩ gì, bèn nói:

- Lần này sau khi về em tự đưa cho em ấy đi, xem như một cái cớ để

em đi gặp người ta, anh biết con người em vừa tới bệnh viện là cái gì cũng
quên hết.

Chu Thời Uẩn nói:

- Tự anh giữ đi.

Chu Chính Hiến:

- Anh giữ lại làm gì. Anh đâu có vợ.

Chu Thời Uẩn nghẹn.

- Nên chỉ có thể cho em thôi.

Chu Chính Hiến trực tiếp nhét cho anh:

- Nhớ đấy, đích thân đưa cho Căng Bắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.