- Được rồi, em cứ tử tế mặc đồ bệnh nhân của em không tốt sao? Hành
hạ đám đồ đó làm gì.
Tô Căng Bắc phẫn hận bỏ chiếc váy đen xuống, nhưng cô vẫn không
thay đồng phục bệnh nhân mà thay bộ đồ khác hơi rộng của mình:
- Đồ bệnh nhân xấu quá, em không thể để Chu Thời Uẩn xem thường
em.
Hà Địch:
- …
- Túi trang điểm đâu?
Hà Địch lặng lẽ đưa cho cô. Tô Căng Bắc nhận lấy, thành thạo trang
điểm.
Mười phút sau, cô ngồi xe lăn ra khỏi phòng bệnh.
Tô Căng Bắc không gây ra tiếng động lớn, nhưng cô vừa xuất hiện ở
cửa phòng bệnh, hầu như thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Áo bành tô
cashmere màu tím thẫm, bên trong là áo len bó liền thân màu đen, rõ ràng
cô đang ngồi xe lăn nhưng không hề che giấu được đường cong xinh đẹp,
thân thể mảnh mai, xinh tươi quyến rũ.
Mái tóc dài của Tô Căng Bắc biếng nhác xõa trên vai, áo len cao cổ
tôn lên làn da trắng nõn nà hơn tuyết. Không biết cô nói gì với người phía
sau mà chợt hơi cười tinh nghịch, mọi người thấy cô môi đỏ như đào, ánh
mắt long lanh, khung cảnh tươi đẹp này tựa như ánh nắng xuân yêu kiều,
màu mây chiều rực rỡ nhất hiện lên trên khuôn mặt.
Các bác sĩ và y tá chung quanh đều sửng sốt, Tô Căng Bắc ở đây lâu
như vậy, đương nhiên họ biết cô vô cùng xinh đẹp, nhưng không ngờ sau