ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA - Trang 175

Đây là bí mậtnhỏcủa riêng cậu,khôngthểnóicho bất kì ai biết, có những

lúc ởmộtmình rồi nghĩ lại, cậu cònkhôngnhịn được mà lăn
lộntrêngiườngmộttrận, miệngkhôngthể ngừng cười.

Lúc cườimộtmình cậu còn tự cảm thấy ngốc, mặtthìđỏ bừng cả lên,

nhưngthậtsựlàkhôngthể kìm chế được, chỉ cần nghĩ lại là môiđãnhếch lên
rồi.

Chu Tự Hằng pháthiệnhình như mìnhkhôngđược bình thường cho lắm.

Cậu cứ luôn chú ý tới váy của Minh Nguyệt, xem hôm naycôbé mặc

màu gì, màu gìthìhợp nhất, kiểu dáng thế nàothìmới tôn được vóc dáng
thon thả củacôbé, thỉnh thoảng Minh Nguyệt mặc quần dài, cậu
cũngsẽâmthầm nhớ kĩ.

Rồi khi ởtrênlớp cậu cũng hay nhìn lén Minh Nguyệt, hai người ngồi

cùng bàn, lại là bàn cuối nên càng dễ dàng.Lúc làm bài tậpcôbé hay mím
môi, nếu nhìn nghiêngsẽthấymộtđường nét duyên dáng từ vành tai cho đến
quai hàm, ánh nắng lại chiếu lên gương mặt trắng nõn mịn màng củacôbé,
khiến cho cậu rất muốn chạm vào.

Cuối tuần cậu lại lén lútmộtmình chạy tới lớp học nhảy của Minh

Nguyệt để xemcôbé nhảy,côbé học khiêu vũ cổ điển, mặcmộtcái váy bó sát,
đôi chân thẳng tắp, thân hình mảnh mai, mái tóc dài búi gọn để hở vùng
cổ.Chu Tự Hằng cứ thế nhòm qua cửa sổ ngắmcôbé nhảy, đến trưa mới lại
lén lén lút lút chạy về nhà.

Lúc tập ghita cậu cũng hay thất thần vì nhớcôbé, nhưng vì muốn đánh

đàn chocôbé nghe nên lại tiếp tục cố gắng luyện tập.

Cậu cũng thường chủ động phụ đạo bài vở cho Minh Nguyệt, kiên

nhẫn giảng giải các vấn đề chocôbé hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.