ĐỀU TẠI VẦNG TRĂNG GÂY HỌA - Trang 177

làhắncực kỳkhôngmuốn nhìn thấy Chu Tự Hằng,khôngmuốn nhìn Minh
Nguyệt cầm tay thằng nhóc đó, ngọt ngào gọi nó làanhChu Chu.

Nhưng bởi vì khu biệt thự này được chínhhắnthiết kế nội thất, cho

nênhắnbiết phòng ốc ở đây cực kì tốt, thành phố lạiđangcó kế hoạch cải
cách làm mới, sau này khu biệt thựsẽcách chợ trung tâm rất gần.Minh
Nguyệtthìhọc vũ đạo nên cũng cần cómộtphòng tập riêng ở nhà, trường đại
học Nam Thành nơi Giang Song Lý làm việc cũng ngay gần đây, những lý
do đóđãkhiến Chu Xung quyết định chuyển đến đây ở.

Ngày nhà họ Minh dọn nhà, trừ những nhân viên của công ty chuyển

nhà bận rộn rathìChu Tự Hằng cũngđitớiđiluikhôngngừng.

Cậu giờđãlàmộtcậu con trai 11 tuổi rồi, vóc dáng rất cao, đôi mắt đẹp

trong veo như bầu trời, diện mạo đẹp như tranh vẽ.Cậu thích mặc quần áo
tối màu, nhưng lại ngoài ý muốn càng làm tôn lên dáng người cao và làn da
trắng.Giang Song Lýđãnhìn từ khi cậu bé còn ngậm bình sữa đến giờ, thế
mà vẫnkhôngkhỏi cảm thán.

Minh Nguyệt cũng thấy cậu rất đẹp trai, thường xuyênnóivới cậu:

“anhChu Chu,anhcàng ngày càng xinh đẹp đó.”

Chu Tự Hằng bất đắc dĩnói: “anhlà con trai,khôngđượcnóilà xinh đẹp,

phảinóilà đẹp trai.”

Minh Nguyệt cười khanh khách, mắt cong lại như vầng trăng

khuyết,nói: “Nếu là những bạn con trai khácthìemsẽnóilà đẹp trai,
nhưnganhthìkhác,anhcực kỳ xinh đẹp.” Mấy chữ cuốicôbé còn cao giọng
lênnói.

Nghecôbénóivậy, Chu Tự Hằng liền cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Đồ đạc trong nhà họ Minh rất nhiều, mà đồ của Minh Nguyệt là nhiều

nhất,côbé có rất nhiều quần áo và quà tặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.