DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 115

Dẫu vậy, có vẻ như chúng tôi vẫn còn nhiều thứ để nói. Vậy là tôi đi

theo tới xe cô ta, một chiếc Chevrolet to tướng hai năm tuổi màu xanh sáng
cô ta vẫn lái đi làm nhiệm vụ. Ngoài giờ làm, cô ta có một chiếc BMW nhỏ
vẫn được giả định là không ai biết đến.

“Lên xe đi,” cô ta nói. Rồi tôi leo lên ngồi xuống chiếc ghế trước sạch

sẽ màu xanh.

LaGuerta lái khá nhanh, lượn qua lượn lại giữa dòng xe cộ, chỉ trong

vài phút, chúng tôi đã vượt qua cầu cạn quay trở lại phía Miami, chạy cắt
ngang đại lộ Biscayne và đi thêm chừng nửa dặm nữa tới tuyến đường Tiểu
bang 595. Cô ta lái xe vào xa lộ và ngoặt lên hướng bắc, lách qua dòng xe
với tốc độ có phần quá nhanh, kể cả với tiêu chuẩn của Miami. Nhưng
chúng tôi tới đường Tiểu bang 595 và lại rẽ về hướng tây. Cô ta liếc mắt
nhìn ngang sang tôi ba lần trước khi lên tiếng. “Cái áo sơ mi đẹp đấy,” cô ta
nói.

Tôi đưa mắt nhìn xuống chiếc sơ mi bảnh bao đang mặc. Tôi đã mặc

vội nó lên người khi lao ra khỏi căn hộ của mình và đến lúc này mới nhìn
qua nó lần đầu tiên, một chiếc áo polyester kiểu đấu thủ bowling với hình
những con rồng đỏ chói trên đó. Tôi đã mặc nó cả ngày ở chỗ làm và cái áo
đã có phần nhàu nhĩ, nhưng phải, ít nhiều trông vẫn tươm tất. Có thể coi là
đẹp, tất nhiên, nhưng dẫu sao…

Có phải LaGuerta đang vòng vo tán gẫu để tôi thoải mái tới mức buột

miệng hở ra một lời thừa nhận tai hại nào đó chăng? Có phải cô ta đang
nghi ngờ tôi biết nhiều hơn những gì tôi vừa nói và nghĩ có thể làm tôi mất
cảnh giác rồi để lộ chúng ra?

“Anh luôn ăn vận rất đẹp, Dexter,” cô ta nói. Cô ta nhìn tôi với một

nụ cười hết sức ngớ ngẩn, không để ý thấy xe của mình sắp tông vào một
chiếc xe chở xăng. Cô ta đã kịp nhìn lại đúng lúc và dùng một ngón tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.