DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 116

đánh lái đưa chúng tôi vượt qua chiếc xe bồn, tiếp tục hướng về phía tây
trên đường Tiểu bang 595.

Tôi nghĩ tới những bộ quần áo đẹp đẽ mình luôn mặc. À phải, tất

nhiên tôi có làm vậy thật. Tôi tự hào được là con quái vật ăn mặc lịch lãm
nhất quận Dade. Phải, chắc chắn rồi, hắn đã chặt ông Duarte đáng mến
thành từng khúc, nhưng hắn ăn mặc mới đẹp làm sao! Trang phục đúng
điệu cho mọi dịp - mà nhân tiện đây, người ta mặc gì để tham dự một cuộc
chặt đầu vào lúc sáng sớm nhỉ? Một chiếc áo sơ mi kiểu đấu thủ bowling đã
mặc qua cả một ngày và quần vải, tất nhiên rồi. Tôi mặc đúng mốt thời
trang. Nhưng ngoài phần phục trang có phần vội vàng của buổi sáng này, tôi
đã thực sự thận trọng. Đó là một trong những bài học của Harry: luôn chỉn
chu, ăn vận lịch sự, tránh thu hút sự chú ý.

Nhưng tại sao một thám tử Ban Án mạng có đầu óc đầy toan tính lại

nhận ra hay bận tâm đến nó chứ? Có vẻ không phải như thế...

Hay đúng là thế? Một ý nghĩ tệ hại nho nhỏ bắt đầu lớn dần. Điều gì

đó trong nụ cười lạ lùng thoáng hiện trên khuôn mặt cô ta rồi biến mất đã
cho tôi câu trả lời. Thật lố bịch, nhưng còn có thể là gì khác nữa? LaGuerta
không phải đang tìm cách khiến tôi mất cảnh giác và hỏi thêm nhiều câu hỏi
săm soi nữa về những gì tôi đã nhìn thấy. Thực ra cô ta cũng chẳng quan
tâm gì tới hiểu biết về hockey của tôi.

LaGuerta đang tỏ ra thân thiện.

Cô ta thích tôi.

Lúc này tôi vẫn còn đang cố hồi phục lại từ cú sốc khủng khiếp sau

lần tấn công kỳ quái, chếnh choáng, ủy mị sướt mướt mà tôi nhắm vào Rita
- và giờ đến chuyện này sao? LaGuerta thích tôi? Có phải đám khủng bố đã
đổ thứ gì vào hệ thống cấp nước của Miami không vậy? Hay tôi đang tiết ra
một thứ pheromone kỳ quái nào đó? Hay tất cả phụ nữ Miami đột nhiên
nhận ra những gã đàn ông thực sự đáng chán đến thế nào và tôi lại trở nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.