DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 174

đang đợi cô ở phía bên kia. Nếu tính đến người cô đang đợi là tôi, thái độ
này quả là một sự tỉnh táo hiếm gặp.

“Dexter?” cô nói, nhẹ nhàng, e dè, nghe như thể không chắc muốn

nghe tôi trả lời đúng hay không. “Em... không nghĩ anh lại đến.”

“Thế nhưng anh đây rồi,” tôi nói động viên.

Cô không trả lời trong một quãng thời gian dài hơn nhiều so với

chừng mực hợp lý. Cuối cùng, cô nhích cửa mở rộng thêm một chút và nói,
“Anh có thể... vào nhà không? Làm ơn?”

Nếu giọng nói thiếu chắc chắn, ủ rũ của cô, khác hẳn bất cứ cung bậc

nào tôi từng nghe cô sử dụng trước đây, có thể coi là một điều ngạc nhiên,
hãy hình dung xem tôi kinh ngạc đến thế nào trước trang phục của cô. Tôi
tin món trang phục này được gọi là áo choàng tắm, hay cũng có thể là một
chiếc áo ngủ, vì thứ trang phục cô đang mặc rõ ràng rất tiết kiệm nếu nói
đến lượng vải được dùng để tạo nên nó. Cho dù tên gọi đúng là gì đi nữa,
một điều chắc chắn là bà chủ nhà đang mặc nó. Cho dù ý tưởng này có vẻ
thật kỳ cục, tôi tin món trang phục thoáng đãng này nhắm tới chính mình.

“Làm ơn?” cô lặp lại.

Hơi nhiều một chút. Ý tôi là thực sự tôi định làm gì ở đây? Tôi mới

vừa phải trải qua một thử nghiệm không hài lòng chút nào với anh chàng
lao công, vẫn còn những tiếng lẩm bẩm bất bình lọt vào từ băng ghế sau xe.
Đánh giá bao quát tình hình một cách nhanh chóng cho thấy tôi đang bị mắc
kẹt giữa Deb yêu quý và tay nghệ sĩ hắc ám, bây giờ tôi lại bị trông đợi phải
làm một việc đầy chất nhân văn nào đó ở đây, chẳng hạn như, mà nói cho
cùng nó là gì nhỉ? Hiển nhiên cô ta không thể muốn, ý tôi là, chẳng lẽ cô ta
đang PHÁT ĐIÊN vì tôi sao? Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Và tại
sao nó lại xảy đến với tôi chứ?

“Em đã gửi bọn trẻ sang hàng xóm rồi,” Rita nói. Cô dùng hông đóng

sập cửa lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.