DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 39

bột gạo cho đám nhân viên cảnh sát và pháp y có mặt tại hiện trường. Một
nhóm nhỏ cớm đủ thành phần mặc cảnh phục đang có mặt tại hiện trường
vụ án mạng, hoặc để được để ý tới, hoặc để gây áp lực, hoặc để bảo đảm
chắc chắn họ biết chuyện gì đang xảy ra, giờ đây có thêm một việc nữa để
loay hoay xử lý. Cà phê, một cái bánh bột gạo, một cái áo vét cảnh phục.

Đám nhân viên phòng thí nghiệm pháp y không mặc cảnh phục.

Những chiếc áo sơ mi hai túi ngực phù hợp với công việc của họ hơn. Tôi
cũng mặc một chiếc như thế. Chiếc áo có in họa tiết những nhạc công đánh
trống và cây cọ lặp đi lặp lại trên nền vải màu xanh lục. Rất phong cách,
nhưng cũng thực dụng.

Tôi hướng tới chiếc áo sơ mi hai túi ngực đứng gần mình nhất trong

đám người đứng quanh thi thể. Chủ nhân của nó là Angel Batista - không -
họ - hàng, như anh ta vẫn hay tự giới thiệu bản thân. Chào, tôi là Angel
Batista, không họ hàng. Anh ta làm việc tại văn phòng bác sĩ pháp y. Lúc
này, anh chàng đang ngồi xổm xuống bên một trong những chiếc túi đựng
rác và nhìn chăm chú vào bên trong.

Tôi đến bên anh ta, nóng lòng muốn tận mắt nhìn thấy những gì nằm

trong túi. Bất cứ thứ gì đem lại một phản ứng tích cực từ Deborah cũng
đáng bỏ công ra tìm hiểu.

“Angel,” tôi nói trong lúc đi tới bên cạnh anh ta. “Chúng ta có gì

nào?”

“Ý anh nói ‘chúng ta’ là sao, chàng trai da trắng?” anh ta hỏi. “Chúng

ta chẳng có vết máu nào ở vụ này cả. Anh bạn thất nghiệp rồi.”

“Tôi đã nghe qua rồi.” Tôi ngồi xổm xuống cạnh anh ta. “Chuyện này

đã được thực hiện tại đây, hay chúng chỉ được ném vào đây thôi?”

Anh ta lắc đầu. “Khó nói lắm. Người ta đổ thùng rác này hai lần mỗi

tuần - có lẽ mấy cái túi đã nằm đây hai ngày rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.