DEXTER VÀ GIẤC MƠ HẮC ÁM - Trang 50

Chương 4

Tối hôm đó, tôi dong chiếc xuồng của mình ra ngoài sau khi làm về,

để giải thoát bản thân khỏi những câu hỏi của Deb, đồng thời ngẫm nghĩ về
những gì mình đang cảm nhận thấy. Cảm nhận. Tôi, cảm nhận. Một khái
niệm mới hay làm sao.

Tôi thong thả lái chiếc Whaler của mình ra kênh đào, không suy nghĩ

gì, đắm chìm trong trạng thái thư giãn hoàn toàn, lướt đi với tốc độ chậm rãi
qua những ngôi nhà lớn, tất cả đều được tách biệt khỏi nhau nhờ những bờ
cây cao và hàng rào xích sắt. Tôi trưng ra, một cách rất tự nhiên, những cái
vẫy tay hồ hởi và nụ cười rạng rỡ với tất cả những người láng giềng đang ở
ngoài các khoảng sân nhà họ, nằm ngăn nắp trải dài cho tới tận bờ kênh
đào. Đám trẻ con đang chơi trên thảm cỏ. Các ông bố bà mẹ đang nướng
thịt, ngồi trên ghế dài hay lau dọn hàng rào, trong khi mắt vẫn không rời
khỏi lũ trẻ. Tôi vẫy tay với từng người. Một số người trong bọn họ vẫy tay
chào lại. Họ biết tôi, đều từng thấy tôi lái xuồng đi qua trước đây, luôn tươi
cười, rạng rỡ chào mọi người. Anh ta thực là một người dễ mến. Rất thân
thiện. Tôi không thể tin anh ta đã làm những chuyện khủng khiếp đó...

Tôi mở van tiết lưu khi rời khỏi kênh đào, hướng ra eo biển, rồi ngoặt

xuống phía đông nam, hướng tới mũi Florida. Gió táp vào mặt cùng vị mặn
của nước biển bắn lên khiến đầu óc thoáng đãng, giúp tôi có cảm giác sáng
suốt và tỉnh táo hơn. Tôi thấy dễ suy nghĩ hơn nhiều. Một phần nhờ vào sự
yên bình và phẳng lặng của mặt nước. Phần còn lại nằm trong truyền thống
tốt đẹp nhất của văn hóa giao thông đường thủy tại Miami, phần lớn những
người lái thuyền khác dường như đang cố gắng tìm cách giết tôi. Tôi thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.