DỊ NHÃN PHÒNG ĐÔNG - TẬP 1 - Trang 113

An Nhiên không thấy có gì sai khi ban đầu cậu thấy chết mà không

cứu. Vào lúc mạng sống gặp nguy hiểm phải bảo vệ bản trước tiên, đó
là lẽ thường không thể di dịch được.

Tuy cây ngay không sợ chết đứng, nhưng nói ra sự thật vẫn khiến

An Nhiên lúng túng, xấu hổ.

Sau khi làm rõ sự tình, An Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cậu thấp

thỏm chờ đợi phản ứng của anh em nhà họ Lâm.

Thấy An Nhiên cúi đầu, nét mặt có vẻ xấu hổ nhưng cũng đầy

ngoan cường, giống như một đứa trẻ đang chờ phụ huynh mắng nhưng
trong lòng vẫn kiên quyết cho rằng bản thân không làm gì sai.

“Tôi biết.” An Nhiên ngẩng đầu vẻ ngạc nhiên, Lâm Phong bất giác

nhoẻn miệng, nói: “Tôi đã nhìn thấy toàn bộ quá trình trên màn hình
giám sát, ban đầu khi Tuấn ngã xuống đất, cậu không hề động đậy, tôi
đã nhìn thấy sự do dự của cậu. Tôi nhận cậu làm huynh đệ là vì sự
dũng cảm của cậu khiến tôi bái phục.”

Thấy miệng An Nhiên mấp máy, Lâm Phong không chờ cậu đáp lời

liền nói tiếp: “Không phải nghi ngờ gì nữa, không cần biết cậu đã
thoái lui hay tự đấu tranh thế nào, nhưng cuối cùng vẫn có dũng khí
đưa tay về phía Tuấn, vậy là đủ rồi.”

Nói đến đây, Lâm Phong tỏ vẻ ngưỡng mộ, nói: “Hơn nữa, chuyện

này cậu vốn dĩ có thể không nói với chúng tôi, nhưng cậu lại chọn
thành thật, chứng tỏ tôi đã không nhìn lầm người.”

Lâm Tuấn đang được hai người dìu, cậu ta ban đầu đã nhìn thấy sự

do dự của An Nhiên lúc ấy, trong lòng thầm đoán được An Nhiên sẽ
bàng quan, khoanh tay đứng nhìn. Nhưng khi An Nhiên thừa nhận đã
có ý định thấy chết mà không cứu, trong lòng Lâm Tuấn vẫn bất giác
cảm thấy không vui. Nhưng nghe những lời của Lâm Phong, cậu thấy
anh hai nói có lý. Nếu hai người đổi vị trí cho nhau, Lâm Tuấn cũng
không dám khẳng định bản thân có đủ dũng khí để cứu An Nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.