rưới lên các phần chân tay bị cắt, rồi bỏ đầu và chân tay vào thùng dầu
nóng để đun.
Một số bộ phận cơ thể bị cho vào túi rác màu đen đem vứt ở công
viên. Còn một số phần được chế biến thành sườn chua ngọt đem bán
trong cửa hàng. Năm đó, cửa hàng thịt nướng này rất được người dân
trong quận ưa chuộng, món sườn chua ngọt làm từ thịt người này được
người ta mua và ăn rất nhanh…
Sau khi hoàn tất công việc, hung thủ đến chợ làm công việc nấu ăn
như thường ngày, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, còn mạo danh nạn
nhân viết thư cho chồng. Nhưng ông chồng nhận ra nét chữ trong bức
thư không phải của vợ mình nên đã đi báo cảnh sát. Sau đó, một cặp
vợ chồng phát hiện ra những bộ phận cơ thể bị vứt ở công viên, từ đó
vụ án mạng ghê rợn này mới bắt đầu được hé lộ.
An Nhiên nhớ, hung thủ của vụ án này không bị kết tội mưu sát mà
chỉ bị kết tội ngộ sát, cuối cùng chỉ phải ngồi tù sáu năm, đến nay đã
hết hạn tù và được thả.
Nghe đồn vì hung thủ bị kết án quá nhẹ, khiến nạn nhân oan khuất
không thể siêu thoát, vẫn luôn quanh quẩn nơi hiện trường vụ án,
trong quận cũng nhiều lần nghe thấy tiếng của ma quỷ.
Cư dân sống tại Đại Bộ không ai lạ gì với vụ án này. Vì thế vừa
nhìn thấy cảnh tượng khác thường ấy, An Nhiên lập tức hồi tưởng đến
vụ án chiên xác người rùng rợn.
“Lẽ nào căn phòng Lâm Tuấn thuê lại chính là căn nhà ma xảy ra vụ
án chặt xác năm nào?” An Nhiên vừa nghĩ đến mức độ tàn nhẫn của
vụ án liền lập tức nổi da gà.
Lâm Phong nói: “Không đâu, đã có ghi chép về căn nhà ma đó, có
thể tìm dễ dàng trên mạng. Tuấn chắc phải lên mạng xem qua rồi mới
quyết định thuê. Nếu là căn nhà ma ấy, dù có rẻ thế nào nó cũng không
thuê đâu.”