bốn
Angrezi khana. Người đầu bếp hình dung ra từng khúc giăm bông đóng
hộp, đem rán từng lát dày màu hồng tươi, đến món cá ngừ chiên phồng, đến
bánh bích quy khari, và chắc mẩm rằng vì thằng bé nấu đồ Anh nên rồi ra nó
sẽ có địa vị sang cả hơn là nấu đồ Ấn.
Bức thư đầu tiên có vẻ đã kích thích trí tò mò của mấy viên cảnh sát, họ
vùi đầu vào đọc những lá thư còn lại. Để tìm kiếm điều gì? Dấu vết một trò
bịp bợm? Tiền bán súng? Hay chính họ cũng đang tự hỏi làm thế nào sang
được đất Mỹ?
Tuy những lá thư của Biju nhắc đến vô số chỗ làm nhưng nội dung của
chúng ít nhiều đều giống nhau, trừ tên quán ăn cậu đang làm việc. Những
điều lặp lại trong thư đem đến một cảm giác ấm cúng, và cách người đầu
bếp lặp lại sự lặp lại của đứa con càng ủ ấm thêm sự ấm cúng ấy. “Công việc
tuyệt vời,” bác khoe với người quen, “còn ngon lành hơn chỗ cũ.” Bác bắt
đầu mơ đến ghế bành ti vi tài khoản ngân hàng. Rồi Biju sẽ kiếm được khá
tiền và bác sẽ về hưu. Bác sẽ kiếm một đứa con dâu để nấu nướng cho bác
ăn, bóp chân cho bác, sẽ có một bầy cháu nội vo ve để bác đét đít như đập
ruồi.
Thời gian như ngưng đọng trong ngôi nhà bên vách núi nơi từng đường
nét đã chìm lấp dưới rêu phong, mái đã phủ đầy dương xỉ, nhưng theo mỗi
bức thư về, lòng ngưòi đầu bếp lại khấp khởi nghĩ đến tương lai.
Bác viết lại cho con trai mấy dòng cẩn thận, để nó khỏi coi thường
ngưòi cha ít học của mình: “Cố dành dụm tiền con ạ. Đừng cho ai vay mượn
gì và nhớ lựa lời ăn tiếng nói. Trên đời nhiều kẻ nói một đằng làm một nẻo
lắm. Hết bọn lừa đảo lại quân dối trá. Con nhớ nghi ngơi nữa nhé. Cố mà ăn
uống cho đầy đủ. Sức khỏe là Vàng. Định làm gì thì cứ hỏi ý kiến anh
Nandu trước.”
Nandu là một người cùng làng với hai cha con ở cùng thành phổ.