DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 158

Bà nội viết một lá thư cho INS cam đoan rằng Zulfikar xứ Zanzibar là

một thành viên mới được hoan nghênh – không, còn hơn thế – được yêu
mến, của gia tộc lâu đời William Mayflower.

Anh vỗ lưng Biju. “Gặp nhau sau nhé,” anh nói rồi bỏ đi để tập hôn

chuẩn bị cho buổi phỏng vấn. “Phải làm cho giống thật, không thì họ sẽ nghi
ngờ.”

Biju lại đi tiếp, thử mỉm cười với các nữ công dân Mỹ. “Hi. Hi.”

Nhưng chẳng mấy người buồn nhìn cậu.

Người đầu bếp trở lại bưu điện. “Các anh để thư ướt hết cả. Chẳng chú

ý gì sất.”

Babaji, bác nhìn trời xem, chúng tôi làm sao giữ thư từ khô được? Với

sức người chuyện đó là không thể, lúc chuyến từ xe vào nhà là chúng đã bị
ướt rồi.”

Hôm sau: “Thư đến chưa?”

“Chưa, chưa, tắc đường mà. Hôm nay chả có gì đâu. Có thể đến chiều

đường sẽ thông. Bác quay lại sau nhé.”

Lola đang vật vã cố gọi điện từ buồng điện thoại STD, vì hôm nay là

sinh nhật của Pixie. “Anh nói hỏng là hỏng thế nào, hỏng cả tuần nay rồi còn
gì!”

“Cả tháng nay rồi ấy chứ,” một thanh niên cũng đang gọi điện đính

chính, nhưng anh có vẻ cam chịu. “Mất tín hiệu vi ba rồi,” anh giải thích.

“Hả?”

“Tín hiệu vi ba.” Anh quay sang mấy người trong phòng tìm sự đồng

tình. “Đúng rồi,” họ đáp và gật đầu; ai nấy đều là nam thanh nữ tú của tương
lai. Anh ta quay lại. “Phải, vệ tinh trên trời ấy,” anh trỏ tay ra hiệu, “hỏng
rồi.” Rồi anh chỉ cái sàn nhà tồi tàn, nền bê tông xám xịt dính đầy thứ bùn
đất địa phương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.