DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 162

“Tai?” Tai.

“Má?” Má.

“Ngón tay?” Một, hai, ba, bốn, năm.

“Tay kia nữa.” Mười nụ hôn.

“Ngón chân?”

Họ chắp nối những ngôn từ, thực thể, yêu thương để tìm lại tuổi thơ, để

khẳng định sự vẹn nguyên, như cái thuở ban đầu…

Tay chân tim…

Mọi bộ phận của mình, họ trấn an nhau, vẫn còn nguyên vẹn đó.

Gyan hai mươi và Sai mười sáu, và hồi đầu họ không quan tâm lắm đến

những sự kiện ở vùng đồi, những tấm áp phích mới ngoài chợ nhắc lại
những bất mãn cũ, những khẩu hiệu xuất hiện trên tường những tòa nhà
công quyền và các cửa hiệu. “Chúng ta là người dân mất nước,” trên đó viết.
“Thà chết còn hơn sống đời nô lệ,” “Chúng ta bị bóc lột một cách hợp hiến.
Trả lại đất đai ỏ Bengal cho chúng ta.” Xuống đến cuối đường, những lời
kêu gọi vẫn kiên trì bám trụ và còn tăng lên theo cấp số nhân dọc đường kè
chống lở đất, chen vai thích cánh giữa những khẩu hiệu “Muộn còn hơn
không”, “Đã có gia đình đừng đùa với tốc độ”, “Uống whisky rất dễ đi”,
lướt qua trước mắt khi ta lái xe về phía Teesta.

Lời kêu gọi ấy được lặp lại dọc đường đến khu doanh trại quân đội; bắt

đầu mọc lên từ những vị trí kém nổi bật hơn; trên mấy tảng đá lớn ven
đường mòn len lỏi dẫn vào dãy núi, trên mấy thân cây giữa những căn lều
tranh vách đất, dăm túm ngô phơi dưới mái hiên, bên trên cờ phướn bay
phấp phới, lợn ụt ịt trong chuồng phía sau nhà. Cứ thế leo thẳng lên trời, lên
đến đỉnh đồi Ringkingpong thở không ra hơi, ta sẽ thấy chữ “GIẢI
PHÓNG!” bò qua những đường ống nước. Thế nhưng cũng có một thời gian
chẳng ai biết chuyện rồi sẽ đi đến đâu, và ngưòi ta hững hờ với nó, coi đó là
một chuyện chẳng có gì to tát ngoài dăm ba gã sinh viên và phần tử quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.