Cô nương cong lưng, kéo tay Tống Mặc, đôi môi mềm mại đặt lên mu
bàn tay Tống Mặc, hơi ngẩng đầu lên, khóe mắt đuôi mày, dưới ánh lửa
phản xạ, tạo nên xuân tình mê hoặc.
"Vô cùng vinh hạnh, ngài đã chọn ta."
Âm thanh cô nương hơi trầm thấp, không nhu mềm như tưởng tượng.
Nhưng lại lộ ra một khí tức dụ hoặc khó hiểu. Tim Tống Mặc đập thịch một
cái.
"A, chuyện này, không cần cảm ơn." Tống Mặc vội bảo mình phải bình
tĩnh, sao có thể sợ hãi vào lúc này, thật vô dụng! "Chuyện này, ngươi tên
gì? Ta là Tống Mặc Grilan." Lời vừa nói ra, Tống Mặc đã muốn ình một bạt
tai, người ở đây, ai không biết y tên Tống Mặc Grilan? Có kẻ nào ngu hơn
y không? Có không?!
Cô nương cười cong mắt, ngón tay trắng nõn như trong suốt lướt qua
sợi tóc bên tai, chậm rãi nói: "Ta tên Rhys, Rhys Myers."
"Rhys?"
Rhys?
Ý cười trong mắt cô nương càng đậm, một tay vòng qua cổ Tống Mặc,
môi đỏ ghé vào tai Tống Mặc, hơi thở như hoa, "Nếu ngài bằng lòng, có thể
gọi ta là Rhys."
Tiếng huýt sáo và tiếng hoan hô vang lên, các nam nhân vỗ tay kêu to:
"Ôm đi, hôn một cái!"
Tống Mặc bị tiếng hô làm đỏ mặt tía tai, Rhys Myers dán sát vào cổ y,
có thể cảm giác được hơi nóng tỏa ra trên da y. Nhịn không được le lưỡi ra,
nhẹ liếm một chút bên cổ Tống Mặc, híp mắt lại, mùi vị, thật ngon.