"Mọi người," Meg ngắt lời.
"Yeah," giọng của Piper lạnh và trầm hơn, như thể cô vừa nhận ra rằng
chúng ta đang có bao nhiêu rắc rối.
"Một nữ phù thủy đến từ Colchis," Ta nói. "Một đứa cháu của Helios,
người đánh xe."
"Kéo bởi những con rồng," Piper nói.
"Mọi người," Meg nói, khẩn trương hơn. "Chúng ta phải trốn đi."
Quá muộn, tất nhiên rồi.
Cỗ xe chạy rầm rập quanh góc, kéo bởi hai con rồng vàng song sinh,
chúng phun ra khói vàngtừ lỗ mũi như những đầu máy chạy bằng lưu
huỳnh. Người lái xe không hề thay đổi kể từ lần cuối ta gặp cô ta, khoảng
vài ngàn năm trước. Cô ta vẫn có mái tóc đen vương giả, bộ váy lụa đen
bồng bềnh xung quanh cô.
Piper rút dao ra. Cô bước lên phía trước. Meg đi theo cô, triệu hồi
những thanh kiếm và đứng sánh vai cùng với con gái của Aphrodite. Ta,
một cách ngu ngốc, đứng cạnh họ.
"Medea," Piper thốt ra từ đó với nhiều sự căm ghét và gượng ép như
thể cô vừa thổi ra một phi tiêu từ ống thổi của cô.
Nữ phù thủy kéo dây cương, dừng cổ xe của mình lại. Dưới những
tình huống khác, ta có thể sẽ tận hưởng vẻ ngạc nhiên trên mặt cô ta, nhưng
nó không kéo dài lâu.
Medea cười với một niềm vui đích thực. "Piper McLean, cô gái yêu
quý." Cô ta chuyển ánh mắt tham lam vào ngườ ta. "Đây là Apollo, đúng
không? Ôi, ngài đã tiết kiệm cho ta rất nhiều thời gian và công sức. Và sau