ĐỊA NGỤC TẦNG THỨ 19 - Trang 138

thấy bức tranh này không chỉ do mình anh sáng tác, mà là hai chúng ta
cùng sáng tạo nên."
"Kìa đừng nói thế nữa, sao có thể coi em là cùng sáng tác?"
"Trước giá vẽ, tư thế ngồi, ánh mắt, dáng vẻ của em toát ra... tất cả mọi
điều em đã làm, đều không ai có thể lặp lại! Em xem, như thế có được coi
là sáng tác không?" Cao Huyền bước đến bên cửa sổ, có phần xúc động.
"Bản chất của sáng tác là duy nhất - chỉ có một. Và, Xuân Vũ chính là
người duy nhất - chỉ có một!"
Xuân Vũ lắc đầu, nói: "Em nghĩ ai ai cũng là duy nhất - chỉ có một."
"Không! Con người vẫn có sự phân biệt: phần lớn mọi người đều là bình
thường, chỉ có một số rất ít là hoàn mỹ."
"Ít ra là em chẳng thể gọi là hoàn mỹ gì. Em thấy mình vẫn còn... rất nhiều
điểm không hoàn mỹ."
Cô bỗng cảm thấy trong lòng nao nao, vội tỳ tay vào cửa sổ. Đứng đây nhìn
ra, có thể thấy dòng sông Tô Châu đang lặng lẽ trôi. Trời đã gần tối hẳn,
những ánh đèn lung linh từ khu cao ốc đối diện hắt xuống, gần như soi sáng
một nửa dòng sông.
Cao Huyền mở cửa sổ, làn giá lạnh ùa vào thổi tung mái tóc Xuân Vũ. Anh
ngó ra ngoài nhìn, lim dim mắt, nói: "Tối tối anh thường ngắm dòng sông,
giống như hồi du học Châu Âu tối nào cũng ngắm dòng sông Thames."
"Anh ở ngay nhà này à?"
Cao Huyền chỉ lên trần nhà: "Đúng, anh ở gian gác trên."
Xuân Vũ vuốt những lọn tóc đang tung bay, nói: "Dân nghệ sĩ các anh thật
biết chọn chỗ ở!"
"Chúng ta đi ăn 1 chút gì nhé!"
Cao Huyền nhìn lại bức tranh trên tường rồi lại nhìn Xuân Vũ, anh đóng
cửa sổ lại.
Ra khỏi cửa phòng tranh ở tầng trệt, Xuân Vũ cúi đầu, nói: "Xin lỗi, em
muốn trở về trường cho sớm..."
"Em không đói à?"
"Không. Trưa nay em ăn khá muộn, bây giờ vẫn không thấy đói." Cô lại
nhìn toà nhà trước mặt, tim bỗng đập nhanh. "Em có thể tự về mà!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.