ĐỊA NGỤC TẦNG THỨ 19 - Trang 195

vững."

Rẽ qua 1 chỗ ngoặt, chiếc xe chạy lên con đường vòng quanh núi. Đường
này quả là nguy hiểm, 1 bên là rừng rậm, 1 bên là vách núi dựng đứng.
Trong cảnh gió lạnh cắt da cắt thịt, nhìn núi đèo liên miên nối nhau, thật hãi
hùng ghê sợ. Có rất nhiều đoạn đường cong, chỉ hơi sơ suất là xảy ra tai
nạn ngay. Nhưng tay lái của Cao Huyền rất siêu, anh có thể nhẹ nhàng vòng
qua được. Xuân Vũ chỉ có thể mím môi không dám hé răng, sợ ảnh hưởng
đến sự tập trung của anh. Cảnh núi rừng giăng giăng dường như vô tận,
khiến người ta có cảm giác mình càng cách xa nơi trần thế, hình như đang
quay trở lại ngược thời đại cách đây mấy ngàn năm.

Xe chạy khoảng hơn 2 tiếng, bỗng nhiên thấy trước mặt hết đường đi, chỉ
thấy vách đá dựng ngược chắn ngang. Cao Huyền phản ứng rất nhanh, đã
kịp phanh ngay lại. Anh thở 1 hơi thật dài, rồi xuống xe quan sát. Đây là
điểm tận cùng của con đường núi.

Xuân Vũ choàng khăn rồi cũng xuống xe. Nơi này khá cao so với mực
nước biển, sẽ lạnh hơn ở dưới đồng bằng, ít ra phải là âm 4-5 độ. Cô so vai
rụt cổ nhìn 4 phía và nhận ra cái cây cao chọc trời - đúng là "chọc trời", nó
phải cao bằng tòa nhà 8 tầng, thân ở gần mặt đất to tướng thật đáng nể, phải
10 người ôm không xuể. Bên cạnh gốc cây có 1 con đường nhỏ phủ đầy
cành lá khô tích tụ quanh năm, con đường này ngoằn ngoèo chạy hút vào
trong rừng rậm.

Cao Huyền mở cửa sau xe và cốp xe, lấy ra vài cái xắc to, trông anh cứ như
vận động viên leo núi. Xuân Vũ ngờ ngợ hỏi: "Anh định đem đi nhiều thế
kia à?"
"Lúc này đã 3 giờ chiều, dù chúng ta có tìm ra nó thì e hôm nay cũng
không thể xuống núi - vì đường núi không có đèn, ban đêm lái xe xuống
núi thì quá nguy hiểm."
"Tức là chúng ta phải qua đêm trên núi à?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.