ĐỊA NGỤC TẦNG THỨ 19 - Trang 197

là rừng tre trúc vút cao rậm rạp, con đường mòn uốn lượn dường như vô
tận. Họ đã đi bộ hơn 1 giờ, đôi chân Xuân Vũ như muốn gãy sụp xuống.
Nhưng khi cô tuyệt vọng ngẩng đầu lên thì thấy quang cảnh trước mắt bỗng
sáng hẳn ra: có 1 khoảng rộng và thoáng ở ngay giữa rừng sâu.

Thì ra đây là phế tích của 1 kiến trúc cổ xưa, phần lớn đã mất mái, chỉ còn
trơ trơ các bức tường đổ nát nham nhở, trông cứ như 1 công trường đang bị
phá dỡ, chỉ khác là, giữa đám đổ nát chồng chất cỏ khô rậm rịt đang run rẩy
trong làn gió lạnh.

Xuân Vũ quên cả đôi chân đang đau nhức, cô gần như nhảy lên: "Chúng ta
đã đến di tích rồi!"
Nhưng Cao Huyền thì sững sờ đứng đó ngây người nhìn cảnh tượng trước
mắt, dường như anh đang trông thấy cổ nhân từ ngàn năm về trước. Anh
lẩm bẩm: "Đây chính là Trúc Lâm tinh xá thời Đường."
"Trúc Lâm tinh xá?"
Xuân Vũ cũng nghe thấy, cô lập tức ngoảnh nhìn sang.
"Vào cuối thời Đường có 1 số văn nhân và họa sĩ vì muốn lánh xa cái thời
loạn lạc bèn vào núi dựng nhà để ẩn cư, bắt chước Trúc Lâm thất hiền thời
Ngụy-Tấn; họ gọi đây là Trúc Lâm tinh xá."
Cao Huyền bước đến bên cô, cả 2 cùng đi vào trung tâm khu di tích, trên
phần nền đá khá cao có rất nhiều mảnh gạch ngói đều nung từ thời Đường.
Quan sát khu nền này có thể nhận ra nơi đây vốn có hơn chục gian nhà,
nhưng nay đã tan hoang chỉ còn sót 1 gian khá hoàn chỉnh, còn đủ tường và
mái.
Họ bước vào trong đó. Đèn pin chiếu rọi gian nhà âm u, có dấu vết của bếp
đun và 1 vài thứ vật dụng sinh hoạt. Bỗng ánh đèn chiếu lên 1 vật phản
quang, Cao Huyền bèn nhặt lên xem.
Đó là 1 chiếc khuy áo bằng vàng còn bám bụi đất cáu bẩn nhưng vẫn lấp
lánh lóe sáng. Cao Huyền gật đầu: "Chiếc khuy vàng kiểu này không thể là
di vật của người xưa, khả năng duy nhất có thể là của Mazolini."
"Anh nói khuy vàng này là của Mazolini?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.