đương nhiên Vân Lãnh Ca sẽ không phí thời gian chú ý đến một vị di
nương như có như không này.
Nàng ta thật sự bị bệnh nặng? Hay là giả bộ bị bệnh? Quan hệ giữa
mình và Tam di nương bị xé rách cũng là chuyện sớm hay muộn, việc gì
phải nâng đỡ một người muốn thay mặt bản thân chưởng gia, nếu Tứ di
nương thật sự giả bộ bệnh, hiểu được việc đặt mình bên ngoài sự việc, mọi
việc cũng tránh cho bản thân bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió thì vẫn có
thể xem là một ứng cử viên.
"Lát nữa ngươi đi nói với Ngâm Cầm một tiếng, bảo nàng ấy buổi tối
lặng lẽ đến viện Tứ di nương tìm hiểu một chút tình huống, đừng để người
khác phát hiện." Ánh mắt Vân Lãnh Ca nặng nề, làm người khác không thể
nhìn ra được trong lòng nàng đang nghĩ gì, môi anh đào hé mở, nhẹ phát ra
âm thanh.
"Vâng, tiểu thư." Mặc dù Vận Nhi không biết tiểu thư muốn tìm hiểu
Tứ di nương làm gì, nhưng mỗi việc tiểu thư phân phó đều có tác dụng của
nó, cho nên nhẹ nhàng gật đầu, lui ra ngoài thông báo cho Ngâm Cầm.
Vân Lãnh Ca lấy tay day huyệt thái dương, áp chế cảm giác không
khỏe trong đầu, hậu viện của Vân Bá Nghị có Nhị di nương Vạn thị, Tam di
nương Lý thị, còn có một Tứ di nương tên là gì nàng cũng không biết, quan
hệ nhìn giống như đơn giản, nhưng thực ra bên trong lại vô cùng thâm sâu,
người ngoài đều biết Vân Bá Nghị rất sủng ái Nhị di nương, chỉ sợ đây là
do Vân Bá Nghị cố ý giả mù sa mưa.
Tâm tư vừa chuyển, Vân Lãnh Ca nghĩ đến đêm đó Nhị di nương diễn
trò hãm hại nàng, trong mắt Vân Bá Nghị lúc nhìn Lý thị thoáng hiện vẻ
dịu dàng, lúc đó mọi người trong phòng đều không chú ý tới, nhưng nàng
lại thấy rất rõ, trong sự dịu dàng đó ẩn chứa tình yêu da diết, mặc dù khá
nhạt, nhưng có lẽ chưa chắc loại ánh mắt biểu lộ chân tình này đã dành cho
Nhị di nương.