Vân Lãnh Ca nghĩ đến chuyện đi hoàng cung dự tiệc, trở nên đau đầu,
thử hỏi, "Đại tỷ Tứ muội và tôn nữ cùng nhau đi sao?" Một người vui
không bằng mọi người vui chứ sao.
Chính là không nhắc tới Vân Hạ Ca, bây giờ hiển nhân lão phu nhân
không muốn gặp nàng.
"Trên bái thiếp chỉ nhắc đến chính nữ mới có thể tham gia, thứ xuất
không thể đi." Lão phu nhân cười giải thích, thấy hai mắt Vân Lãnh Ca có
chút hoang mang, cho là một mình nàng đi không thích ứng được hoàn
cảnh, an ủi, "Tổ mẫu sẽ đi cùng, Lãnh Ca không cần lo lắng."
Hai chữ "thứ xuất"trong miệng lão phu nhân không thể nghi ngờ làm
đau tâm hai người ngồi phía dưới, Vân Xuân Ca hơi nhíu mày, khuôn mặt
coi như bình tĩnh, chính là hai tay ẩn dưới tay áo lại nắm chặt thành quyền.
Vân Thu Ca vốn đang cúi đầu nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, trong
đôi mắt đẹp là hừng hực lửa giận, đối với Vân Lãnh Ca, sự bất mãn đã chất
đầy trong đầu óc nàng.
Tại sao Vân Lãnh Ca, tuy là dòng chính, nhưng thanh danh lại chẳng
ra gì, hạng vô tài vô đức như vậy mà được tham gia cung yến, trong khi
nàng, dung mạo, tài hoa không gì là không mạnh hơn nàng ta, chỉ thua một
điểm, rằng mẫu thân nàng không phải chính thất mà kém một bậc.
"Tổ mẫu, tôn nữ cũng muốn đi." Không cam lòng, Vân Thu Ca đột
nhiên mở miệng.
Khuôn mặt vốn vui mừng của lão phu nhân đột nhiên trử nên rét lạnh,
nhíu mày, có chút chán ghét mở miệng : "Đông Dương tôn ti khác biệt,
hoàng cung là nơi luật lệ nghiêm minh, há có thể không tuân theo." Trong
bụng chỉ cảm thấy Vân Thu Ca thật không hiểu chuyện, chỉ sợ bà tùy tiện
dẫn nàng đi trước, chẳng những bị mấy phu nhân quan gia kia giễu cợt, ngộ