"Tiểu thư, xin chờ một chút, để nô tỳ trở về tìm sách cổ." Ngâm Thư
không đợi tiểu thư đáp ứng liền vội vàng hành lễ cáo lui.
Cái này có liên quan đến an nguy của tiểu thư, không thể chủ quan qua
loa, để khẳng định suy đoán trong lòng, vẫn nên xác nhận lại cho đúng.
"Tiểu thư." Rất nhanh Ngâm Thư đã trở lại.
Ngâm Thư vẻ mặt có chút khó coi, hàm răng cắn chặt môi dưới, sắc
môi có chút tái nhợt, giống như trong lòng đang đè nén sự tức giận cực lớn,
hiển nhiên là biết được kết quả làm cho lòng nàng phẫn nộ.
"Không sao, nói đi." Vân Lãnh Ca cười khẽ một tiếng, giống như
châm chọc, giống như cười nhạo.
"Tiểu thư trúng mộng hồn thảo." Ngâm Thư bình tĩnh trả lời, hô hấp
lại không tự giác dồn dập hơn chút.
"A? Mộng hồn thảo?" nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Vân Lãnh
Ca nhíu mày trầm ngâm, nghiền ngẫm lại chữ trên mặt câu, mày liễu nhăn
lại: "Có quan hệ với mơ mộng thảo lần trước hay sao?"
Thấy tiểu thư trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó,
Ngâm Thư thầm khen một tiếng quả nhiên tiểu thư thông tuệ lập tức
nghiêm mặt nói: "Hai loại dược thảo này chính xác là cách làm khác nhau
nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, nhưng hai thứ này khác nhau quá
nhiều, mặc dù mơ mộng thảo rất ít nhưng vẫn có không ít thầy thuốc đại
phu biết được, sẽ có cơn ác mộng quấn lấy thân, nhưng chỉ cần không tiếp
tục dùng thì bình yên vô sự."
Dừng một chút, Ngâm Thư siết chặt sách cổ trong tay: "Mà mộng hồn
thảo chỉ cần dùng một lần thì sẽ luôn làm cho người ta cảm thấy buồn ngủ,
tác dụng của dược sẽ chậm rãi lắng đọng trong người không dễ phát giác,
mà bệnh trạng cũng không quá mức rõ ràng. Xem mạch của tiểu thư, lượng