Vân Lãnh Ca nhếch môi cười, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt vàng
vọt của nàng ta, quả thật là Tứ di nương nghĩ rất chu đáo, nếu nàng vẫn
xinh đẹp như trước đây, cho dù là lui đến góc, Nhị di nương cũng sẽ không
bỏ qua cho nàng ta, dứt khoát muốn thay đổi hoàn toàn dung mạo của ta,
trở nên xấu xí dọa người, cho dù Vân Bá Nghị tự nhiên nhớ đến nàng ta,
nhìn thấy bộ của Tứ di nương cũng sẽ chán ngán, Nhị di nương cần gì phải
nghĩ đến chuyện trừ bỏ nàng ta nữa.
"Được rồi, dọn dẹp một chút, sáng mai còn phải cùng Phụ thân và tổ
mẫu dùng bữa sáng." Vân Lãnh Ca thản nhiên để lộ ra tin tức mà nàng ta
muốn biết.
Hai mắt Tứ di nương sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ sáng, đôi mắt
càng trở nên câu hồn người: "Tì thiếp tạ Nhị tiểu thư chỉ điểm." Dứt lời,
liền cung kính dập đầu một cái.
Ánh mắt này của nàng ta thật đúng là câu hồn đoạt phách, nếu như
khôi phục diện mạo như trước đây, chắc sẽ không chỉ là một người hầu hạ
đơn giản, mắt phượng của Vân Lãnh Ca nhíu lại, sau đó liền cười nói: "Tứ
di nương trở về đi, ta sẽ để cho Ngâm Cầm thường xuyên truyền tin tức cho
ngươi."
Tứ di nương lại cung kính hành đại lễ một lần nữa, sau đó đứng dậy
nhìn thoáng qua ý cười của Vân Lãnh Ca, cất bước kéo mở cửa, gật đầu với
Ngâm Cầm đứng ngoài cửa, cũng giống như lúc đến, rời đi không một
tiếng động.
"Tiểu thư, người không sợ nàng ta sẽ giống như Tam di nương sao?"
Ngâm Cầm khép chặt của, xốc rèm châu lên, nói.
"Tam di nương lòng dạ quá mức hẹp hòi, tay cũng duỗi quá dài, nhất
là nữ nhi của nàng lại càng không chịu yên ổn, không khiến người bớt lo,
Tứ di nương này đã rèn luyện mười mấy năm, chắc chắn xử lý mọi chuyện