Ca cười quái dị, vừa rồi Vân Bá Nghị liếc mắt đưa tình với Nha Nha bị
nàng thu hết vào mắt không bỏ sót tí nào.
Nếu Nhị di nương biết nanh vuốt do mình bồi dưỡng lại đi đánh chủ ý
lên Vân Bá Nghị, không biết có bị chọc tức đến hộc máu không? Kế hoạch
lúc đầu phải đổi một chút, chuyện đùa tốt vậy, sao mình lại có thể không
cho nó lên sân khấu được.
Lão phu nhân ngưng mắt suy tư một hồi, canh an thần cũng không coi
là thuốc gì, chỉ có tác dụng an thần mà thôi, như thế xem ra, hẳn là không
phải yêu nghiệt mà đại sư nói.
Phải xác nhận, cúi đầu hỏi Nha Nha, "Nhị tiểu thư chỉ dùng canh an
thần thôi sao? Bên trong có cho dược liệu gì khác không?"
"Hồi lão phu nhân, nô tỳ không biết, bất quá có đôi khi tiểu rất mệt,
thậm chí có lần suýt nữa ngất đi." Nha Nha biểu lộ chân thành tha thiết,
diễn một nha hoàn tận tâm giống như đúc.
"Hả? Có lần ta suýt ngất đi?" Đột nhiên Vân Lãnh Ca mở miệng,
không có bất kỳ dấu hiệu tức giận nào, chỉ là nhàn nhạt lặp lại lời của nàng
một lần nữa, ánh mắt mang theo thờ ơ nhìn Nha Nha, lúc thổi cốc trà để lại
tiếng vang nhè nhẹ, "Tại sao bản thân ta lại không biết? Ngươi chỉ là nha
hoàn tam đẳng trong sân, bình thường ngoại trừ lúc ta xuất môn ta đi thỉnh
an, ngươi có thể trông thấy ta ra, thì ngươi thấy ta sắp té xỉu lúc nào?"
Sắc mặt Nha Nha biến thành xám trắng, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp
xuống đất, run giọng nói, "Tiểu thư, buổi tối hôm đó người và lão phu nhân
hồi phủ, nô tỳ đi tiểu đêm vừa vặn trông thấy ngài tinh thần không khá, bộ
dạng sắp đã bất tỉnh, nô tỳ chỉ là lo lắng cho người, không có ý khác, xin
tiểu thư minh giám."
"Ngược lại là ta trách oan cho ngươi?" Vân Lãnh Ca nhíu mày, đôi
mắt thâm thúy mang theo lửa giận ẩn giấu, "Vì sao ngày đó ta tinh thần