Người ta giúp nàng, nàng còn giễu cợt giận chó đánh mèo, xác thực
nên tạ lỗi.
Mộ Dung Diệp không cảm kích chút nào, hắn nhìn dung mạo hơi
nghiêng của Vân Lãnh Ca, sợi tóc mềm mại rơi xuống vai, có vài sợi hỗn
độn rũ xuống đôi má bạch ngọc, tựa vũ phi vũ (giống nhảy múa nhưng
không phải đang múa).
Vân Lãnh Ca kinh ngạc, Thế tử giống như một đứa bé đang tức giận
vậy, nàng nở nụ cười yếu ớt coi như trấn an, nói: “Thế tử, là tiểu nữ không
phải, tiểu nữ có mắt như mù, đã nghĩ ngài lòng lang dạ thú, tiểu nữ thật vô
liêm sỉ…”
Mộ Dung Diệp nghiêng đầu nhìn nụ cười lấy lòng của Vân Lãnh Ca,
mặt mày cong cong, tán dưới sợi tóc chưa buộc lên, mái tóc đen suôn dài
như thác nước, làn da như bạch tuyết, khiến người ta nhìn đẹp mắt, cảm
giác không chân thực.
“Lần sau không viện lý do này nữa.” Mộ Dung Diệp nhíu mày, ngầm
thở dài, trước đây hắn cho rằng bốn chữ này hắn vĩnh viễn sẽ không bao
giờ nói ra, không ngờ, trước mặt mèo con, có thể nói ra sảng khoái dễ dàng
như vậy, không khó mở lời như hắn tưởng tượng.
“Thế tử đại nhân đại nghĩa, tiểu nữ kính nể tự đáy lòng.” Vân Lãnh Ca
thấy hắn hôm nay dễ nói chuyện không khỏi ngẩn ra, ngay sau đó suy nghĩ
một chút, cũng cảm thấy bình thường trở lại, có thể giữa bọn họ miễn
cưỡng cũng xem như đối tượng hợp tác rồi, nói chung Mộ Dung Diệp
không khó hầu hạ như vậy, nghĩ thế, Vân Lãnh Ca tận dụng cơ hội vuốt
mông ngựa nịnh bợ.
“Bản Thế tử đại nhân đại nghĩa? Vân Lãnh Ca nàng nói láo mà không
đỏ mặt sao?” Mộ Dung Diệp hừ một tiếng, đuôi lông mày khẽ nhếch, hỉ nộ
khó phân biệt.