Hai tay Mộ Dung Diệp đều đang bận rộn ngăn cản tay nhỏ bé kia làm
chuyện xấu, trong ánh mắt hàm chứa ý cảnh cáo nàng không được quá mức
càn rỡ.
Nhưng Vân Lãnh Ca dường như không nhìn thấy, ha ha cười một
tiếng, trán áp vào cổ Mộ Dung Diệp, đôi mắt lưu luyến nhìn cảnh sắc tươi
đẹp này, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Thì ra A Diệp của ta là chính nhân quân
tử, mắt tiểu nữ vụng về, hoàn toàn không nhìn ra."
"Ở biên cương đều là tướng sĩ thô kệch, hàng năm phu quân của nàng
làm bạn với bọn họ, đương nhiên là chính nhân quân tử." Khóe miệng Mộ
Dung Diệp mím lại bất đắc dĩ nở nụ cười yếu ớt, thân thể chuyển động về
phía trước, ôm cả người Vân Lãnh Ca vào lòng, cằm khẽ tựa vào trán nàng,
nhỏ giọng nói.
"Trong quân không có hồng trướng ư?" Vân Lãnh Ca nghĩ đến trong
quân đội bình thường cũng sẽ có quân kỹ.
Nhất thời khuôn mặt Mộ Dung Diệp âm trầm xuống, giả vờ giận dữ
nói: "Tiểu nữ tử quan tâm chuyện này làm gì, lại nói, phu quân nàng là
người như vậy sao?" Qua lại hơnhơn nửa năm, Mộ Dung Diệp hiểu rõ tính
tình Vân Lãnh Ca bảy tám phần, lá gan cô nương này càng lúc càng lớn,
xuất khẩu càng thêm không cố kỵ, nghĩ gì nói đó.
"Vậy không nói chắc được." Đôi mắt đen láy của Vân Lãnh Ca chứa ý
cười ranh mãnh, thấy lời nói của bản thân đã thành công chọc giận Mộ
Dung Diệp, vội vàng thức thời ngậm miệng, không lên tiếng nữa.
Mộ Dung Diệp cúi đầu nhìn Vân Lãnh Ca trước ngực đang cười
không ngừng, đành mấp máy môi, tay ôm eo Vân Lãnh Ca bóp một cái, tỏ
vẻ trừng phạt.
"Mộ Dung Diệp, ngày đó ở yến hội Hoàng cung chàng làm ra loại
hành động lưu manh như vậy, quả thật xứng đáng với danh xưng Chiến