Phượng Cảnh Nam bình sinh chướng mắt nhất chính là loại thái độ
không thể chịu khổ này, chỉ chịu khổ một chút mà đã than trời trách đất,
thật sự rất chướng mắt, chỉ có thể đuổi người, phất tay nói, “Được rồi, ta ở
đây còn một đống sự vụ cần phải xử lý, mau cút đi. Nếu ngươi cảm thấy
thật sự ăn không tiêu thì đi nghỉ vài ngày đi.”
“Trước kia cũng đâu có thấy phụ vương thâm minh đại nghĩa như vậy
đâu.”
Đây là khen người hay sao? Khóe miệng của Phượng Cảnh Nam giật
giật, mắng một tiếng, “Cút!”
Minh Trạm là thế tử của Trấn Nam Vương phủ, lễ phục chính thức đều
rất hoa lệ, tỷ như y mệ thêu mấy con rồng, trên chân rồng đều có móng
vuốt. Với lại, dùng chất liệu gì, dùng loại chỉ nào, thợ thủ công cấp bậc ra
sao, tất cả đều có quy định nghiêm ngặt.
Loại xiêm y này cũng không phải tùy tiện có thể làm ra, với thân phận
của Minh Trạm như vậy thì Nội Vụ tư đã sớm có chuẩn bị.
Bất quá, bỗng nhiên xảy ra một nan đề rất lớn.
Xiêm y vừa vóc dáng của Minh Trạm, không lớn cũng không nhỏ.
Trấn Nam Vương thế tử lại không thiếu xiêm y, không giống dân chúng
tầm thường, một bộ xiêm y mà dự trù mặc trong ba năm, vì vậy luôn may
dài hơn ba tấc. Đương nhiên Nội Vụ tư đều là những người thành thục,
cũng không có khả năng làm nhỏ, khiến cho thế tử mất mặt.
Cho nên xiêm y này là làm theo đúng dáng người của Minh Trạm.
Trưởng tư Nội Vụ tư là Lâm Trung Lương đại nhân vì tương lai của phụ
mẫu về sau, cho nên khi Minh Trạm trở lại Vân Nam liền thu xếp làm xiêm