“Từ khi tướng quân khởi hành lên đường thì ta đã trông ngóng tướng
quân.” Minh Trạm thân thiết nắm chặt tay của Dương Lộ, cười nói, “Hôm
nay được gặp mặt, quả nhiên là oai phong lẫm liệt, không phụ uy danh.”
Dương Lộ là người thô thiển, không thể khách sáo như Minh Trạm, bèn
dùng bất biến ứng vạn biến, “Thế tử tán thưởng như thế, thần làm sao dám
nhận.”
“Nếu ta đã nói thì tướng quân cứ nhận là được.”
Minh Trạm ngồi xuống trước, nâng tay ra hiệu cho Dương Lộ cũng an
tọa rồi cười nói, “Tướng quân nhìn bề ngoài phóng khoáng nhưng cũng là
người rất thận trọng, lần này tướng quân quay về Côn Minh, phụ vương
phái ngươi đến đây trước để gặp ta, có lẽ trong lòng của tướng quân cũng
bất an?”
Dương Lộ nói chuyện thẳng thắn, “Thần cân nhắc, e rằng thế tử có
chuyện muốn giao cho thần.”
Minh Trạm cười ha ha, “Ta cũng là người thẳng tính, thích nhất giao tiếp
với người thẳng tính.” Dương Lộ nghiêng tai lắng nghe Minh Trạm phân
phó, nào ngờ Minh Trạm lại chuyển đề tài, “Nghe nói Dương phu nhân qua
đời đã nhiều năm, tướng quân tình thâm ý trọng, mấy năm qua chưa từng
tái giá?”
Dương Lộ liên tục xua tay, mặt mày hơi ửng đỏ, “Thần, thần đã có một
nhi tử, trên không làm thất vọng thiên địa, dưới không làm thất vọng tổ
tông, huống chi thần…thần không phải là không muốn tái giá, chỉ là không
nên làm lỡ thì cô nương nhà người ta mà thôi.”
Minh Trạm trừng mắt nghe đến nhập thần, thấy người ta lúng túng, hắn
càng muốn hỏi, “Vì sao lại như thế? Ta thật không rõ, tướng quân đang lúc
tráng niên, gia thế dòng dõi, nhân tài xuất chúng, cô nương nhà nào mà gả
cho tướng quân cũng đều là phúc khí cả đời của nàng ta, làm sao có chuyện