“Như vậy….là ý gì, chẳng lẽ ngươi nghi ngờ ai gia ư?” Ngụy thái hậu
nói xong, nước mắt lã chã rơi xuống.
Một đám người liền tiến lên khuyên nhủ Minh Trạm, nói lời tốt đẹp.
Minh Trạm vẫn xuất cung trên lưng của thị vệ, bướng bỉnh hồi phủ.
Trở về phủ lại là một trận náo động.
Thật vất vả mới thanh tĩnh, Minh Trạm nâng tách trà súc miệng, Phương
Thanh đang cầm một ống nhổ, cho đến khi súc hết ba bình nước thì Minh
Trạm mới cảm thấy dễ chịu đôi chút. Hà Ngọc bưng một cái đĩa đựng mứt
quả mơ, khuyên nhủ, “Điện hạ ngậm một miếng để khử mùi trong miệng.”
Minh Trạm nhặt một miếng rồi bỏ vào miệng nhai chộp chẹp, sau đó là
quay sang xử Lê Băng, “Đây là huyết gì vậy?”
“Lúc đầu định dùng huyết gà, sau đó thấy huyết gà quá tanh, liền đổi
sang huyết người.” Câu trả lời của Lê Băng thiếu chút nữa đã làm cho
Minh Trạm phun ra một ngụm máu tươi, hắn chỉ vào Lê Băng, vẻ mặt
không dám tin, “Người, huyết người?”
“Cũng không quá nhiều, tùy tiện châm một chút là có huyết thôi.” Lê
Băng không cảm thấy có gì to tát, đây là màn diễn ở Từ Ninh cung, cũng
đừng hòng xem mọi người trong cung là kẻ ngốc, dùng huyết gà huyết chó
thì e rằng mùi quá tanh, sợ rằng có một hai cái mũi thính sẽ làm lộ sơ hở,
đương nhiên phải dùng huyết người.
Minh Trạm hỏi một cách lo lắng, “Là huyết của nam nhân hay nữ nhân
vậy?”
“Nữ nhân.”