ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 1397

Thẳng thắn không phải là không có tâm tư, trên thực tế nội tâm của

Phượng Cảnh Nam cũng rất thâm sâu. Bằng không hắn sẽ không được tiền
Trấn Nam Vương coi trọng, tiến đến giúp đỡ Phượng Cảnh Kiền lên ngôi
hoàng đế.

Chẳng qua mọi người đều có điểm mấu chốt của mình, từ trước đến nay

Phượng Cảnh Nam không thích người khác nói mình là thô, cách nói này
đã xưa quá rồi, hôm nay Nguyễn Hồng Phi chợt nhắc đến, Phượng Cảnh
Nam lập tức bác bỏ, làm cho người ta nhớ đến khoảng thời gian năm xưa
mà bật cười thành tiếng.

Nguyễn Hồng Phi càng cười càng lạnh, Phượng Cảnh Kiền thì lại

ngượng ngùng sờ mũi, nói một cách vô sỉ, “Đường đột.”

“Không, ta là thật lòng hy vọng các ngươi ở đây có được khoảng thời

gian vui vẻ thoải mái.” Nguyễn Hồng Phi chân thành nói, “Năm đó trước
khi ta chết cũng đã có khoảng thời gian rất vui vẻ với các ngươi, thậm chí
đã từng nghĩ đến sau này ngươi đăng cơ thì ta có thể trở thành rường cột
nước nhà, cống hiến vì dân chúng xã tắc.”

Trong cuộc đời của Phượng Cảnh Kiền rất ít khi hắn cảm thấy hổ thẹn,

vào lúc này hắn thật sự hổ thẹn, sau một lúc lâu nói không nên lời, hắn
nâng tay cầm tách trà đã nguội lạnh, dường như hắn cũng không phát hiện,
bưng lên rồi uống nửa tách, sau đó ôn hòa nói, “Ta thật có lỗi, khi đó ta
không khoan dung cho ngươi. Là ta lòng dạ hẹp hòi.” Nói xong câu đó,
Phượng Cảnh Kiền ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Nguyễn Hồng
Phi, nhẹ giọng nói, “Nếu ngươi được đền bù như mong muốn thì ngươi cứ
đăng cơ đi. Dù sao ngươi cũng là người của Phượng gia.”

“Chỉ như vậy?” Nguyễn Hồng Phi hỏi, “Các ngươi đều hận vì sao ta

chưa chết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.